Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 261: Ngươi đi một chuyến đi
Ss Tần
03/02/2024
Người khác sẽ thật sự tin tưởng lời nói của Đồ Bá sao? Sẽ thật sự không nghi ngờ mình sao?
Rốt cuộc là Đồ Bá có thành công hay không? Bây giờ tình huống của Đồ Bá như thế nào? Đã bị người của Tiểu Vân Phong khống chế rồi sao?
Mang theo vô vàng suy nghĩ cùng sầu lo, Tào Cẩm Tú cứ ngồi như vậy đến hừng đông.
"Sao vậy?" "Ngủ không ngon sao?”
Ngày hôm sau, khi Lục Vân nhìn thấy Tào Cẩm Tú cũng không khỏi nhướng mày, làm sao lại không có tinh thần như thế?
Tào Cẩm Tú mỉm cười lắc đầu, mặc dù trong lòng vẫn luôn lo lắng bất an, nhưng ả ta vẫn phải cố gắng tỏ ra bình thường một chút.
"Chỉ là có chút không thoải mái, hôm nay không có chuyện gì chứ?"
Một câu của Tào Cẩm Tú khiến Lục Vân hơi sững sờ, hôm nay có thể có chuyện gì? Không phải là có hội võ sao?
Nhìn thấy phản ứng của Lục Vân, Tào Cẩm Tú cũng có chút nghỉ hoặc, chẳng lẽ Đồ Bá cũng không bị bắt được?
Sau khi thành công, Đồ Bá đã chạy được sao? Nếu là như vậy thì đúng là một chuyện tốt.
Gió êm sóng lặng, dường như không có cái gì xảy ra, điều này khiến trong lòng Tào Cẩm Tú có chút phức tạp.
Diệp Tri Thu đã chết, không thể nào có thể bình tĩnh như vậy mới đúng, vì cái gì?
Vì sao lại như vậy?
Oanh!!
Đột nhiên, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của Tào Cẩm Tú.
Diệp Tri Thu xuất hiện khiến Tào Cẩm Tú cảm thấy linh hồn của mình như muốn nổ tung.
Không chết!
Diệp Tri Thu quả nhiên không chết?
Vì sao hắn ta lại không chết?
Đồ Bá thất bại ư?
Không có khả năng!
Điều này tuyệt đối không có khả năng!
Đồ Bá là tu vi Động Hư Cảnh, giết Diệp Tri Thu làm sao có thể thất bại được?
Chẳng lẽ là phong chủ Tiểu Vân Phong phát hiện ra Đồ Bá, cứu được Diệp Tri Thu?
Nghĩ tới đây, Tào Cẩm Tú liền nhìn sang phong chủ Tiểu Vân Phong, lại phát hiện đối phương vô cùng bình tĩnh.
Mà phong chủ Tiểu Vân Phong cũng phát hiện ra có người đang nhìn mình, vừa quay đầu liền bốn mắt nhìn nhau với Tào Cẩm Tú, mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn khẽ gật đầu, dù sao cũng là vị hôn thê của thiếu tông chủ.
Không phải ông ta, cũng không phải ông ta!
Vậy rốt cuộc là ai?
Lúc này sắc mặt Tào Cẩm Tú vô cùng khó coi, ánh mắt hốt hoảng khiến Lục Vân nhíu mày, có chút không hiểu.
"Cẩm Tú, rốt cuộc muội làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?", Lục Vân có chút bận tâm mà hỏi.
"Không có... khả năng, ta có chút không thoải mái, ta đi về trước".
"Được, để ta đưa muội đi".
"Không cần, huynh cứ ở lại đây đi, một mình ta đi là được rồi".
Sự khác thường của Tào Cẩm Tú khiến Lục Vân cảm thấy có chút không đúng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao bởi vì Diệp Tri Thu, hôm qua ả ta cũng có chút không quá dễ chịu, có lẽ là phiền não trong lòng cũng nên.
Mấy người Trần Trường An cũng đang chú ý đến biểu hiện của Tào Cẩm Tú, nhìn thấy đối phương chạy trối chết, mấy người Trần Trường An đều cười một tiếng trong lòng.
"Tri Thu, nhiệm vụ của ngươi là tham gia hội võ cho tốt, những chuyện khác thì không cần phải suy nghĩ".
"Vâng, sư phụ”.
"Tiên Nhi”.
"Đến đây".
"Ngươi đi một chuyến đi".
"Vâng, công tử".
Cố Tiên Nhi khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp đứng dậy rời đi, điều này khiến Phương Vân Khê ở một bên có chút không hiểu.
"Trần huynh, Tiên Nhi cô nương đi đâu vậy?" "Chờ một chút ngươi sẽ biết". "Ờm... được thôi".
"Đúng rồi, làm sao bắt đầu từ đêm hôm qua lại không nhìn thấy Hoàng huynh vậy?”
Từ tối hôm qua, Phương Vân Khê vẫn không nhìn thấy Đại Hoàng, trong lòng có chút hiếu kì.
Rốt cuộc là Đồ Bá có thành công hay không? Bây giờ tình huống của Đồ Bá như thế nào? Đã bị người của Tiểu Vân Phong khống chế rồi sao?
Mang theo vô vàng suy nghĩ cùng sầu lo, Tào Cẩm Tú cứ ngồi như vậy đến hừng đông.
"Sao vậy?" "Ngủ không ngon sao?”
Ngày hôm sau, khi Lục Vân nhìn thấy Tào Cẩm Tú cũng không khỏi nhướng mày, làm sao lại không có tinh thần như thế?
Tào Cẩm Tú mỉm cười lắc đầu, mặc dù trong lòng vẫn luôn lo lắng bất an, nhưng ả ta vẫn phải cố gắng tỏ ra bình thường một chút.
"Chỉ là có chút không thoải mái, hôm nay không có chuyện gì chứ?"
Một câu của Tào Cẩm Tú khiến Lục Vân hơi sững sờ, hôm nay có thể có chuyện gì? Không phải là có hội võ sao?
Nhìn thấy phản ứng của Lục Vân, Tào Cẩm Tú cũng có chút nghỉ hoặc, chẳng lẽ Đồ Bá cũng không bị bắt được?
Sau khi thành công, Đồ Bá đã chạy được sao? Nếu là như vậy thì đúng là một chuyện tốt.
Gió êm sóng lặng, dường như không có cái gì xảy ra, điều này khiến trong lòng Tào Cẩm Tú có chút phức tạp.
Diệp Tri Thu đã chết, không thể nào có thể bình tĩnh như vậy mới đúng, vì cái gì?
Vì sao lại như vậy?
Oanh!!
Đột nhiên, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của Tào Cẩm Tú.
Diệp Tri Thu xuất hiện khiến Tào Cẩm Tú cảm thấy linh hồn của mình như muốn nổ tung.
Không chết!
Diệp Tri Thu quả nhiên không chết?
Vì sao hắn ta lại không chết?
Đồ Bá thất bại ư?
Không có khả năng!
Điều này tuyệt đối không có khả năng!
Đồ Bá là tu vi Động Hư Cảnh, giết Diệp Tri Thu làm sao có thể thất bại được?
Chẳng lẽ là phong chủ Tiểu Vân Phong phát hiện ra Đồ Bá, cứu được Diệp Tri Thu?
Nghĩ tới đây, Tào Cẩm Tú liền nhìn sang phong chủ Tiểu Vân Phong, lại phát hiện đối phương vô cùng bình tĩnh.
Mà phong chủ Tiểu Vân Phong cũng phát hiện ra có người đang nhìn mình, vừa quay đầu liền bốn mắt nhìn nhau với Tào Cẩm Tú, mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn khẽ gật đầu, dù sao cũng là vị hôn thê của thiếu tông chủ.
Không phải ông ta, cũng không phải ông ta!
Vậy rốt cuộc là ai?
Lúc này sắc mặt Tào Cẩm Tú vô cùng khó coi, ánh mắt hốt hoảng khiến Lục Vân nhíu mày, có chút không hiểu.
"Cẩm Tú, rốt cuộc muội làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?", Lục Vân có chút bận tâm mà hỏi.
"Không có... khả năng, ta có chút không thoải mái, ta đi về trước".
"Được, để ta đưa muội đi".
"Không cần, huynh cứ ở lại đây đi, một mình ta đi là được rồi".
Sự khác thường của Tào Cẩm Tú khiến Lục Vân cảm thấy có chút không đúng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao bởi vì Diệp Tri Thu, hôm qua ả ta cũng có chút không quá dễ chịu, có lẽ là phiền não trong lòng cũng nên.
Mấy người Trần Trường An cũng đang chú ý đến biểu hiện của Tào Cẩm Tú, nhìn thấy đối phương chạy trối chết, mấy người Trần Trường An đều cười một tiếng trong lòng.
"Tri Thu, nhiệm vụ của ngươi là tham gia hội võ cho tốt, những chuyện khác thì không cần phải suy nghĩ".
"Vâng, sư phụ”.
"Tiên Nhi”.
"Đến đây".
"Ngươi đi một chuyến đi".
"Vâng, công tử".
Cố Tiên Nhi khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp đứng dậy rời đi, điều này khiến Phương Vân Khê ở một bên có chút không hiểu.
"Trần huynh, Tiên Nhi cô nương đi đâu vậy?" "Chờ một chút ngươi sẽ biết". "Ờm... được thôi".
"Đúng rồi, làm sao bắt đầu từ đêm hôm qua lại không nhìn thấy Hoàng huynh vậy?”
Từ tối hôm qua, Phương Vân Khê vẫn không nhìn thấy Đại Hoàng, trong lòng có chút hiếu kì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.