Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 65: Ta biết ý nó là gì rồi
Ss Tần
01/02/2024
“Vậy ta cũng không khách sáo đâu nhé.”
“Ngươi, cả ngươi nữa, mấy người các ngươi đều ở lại”
“Đúng rồi, Đại Hoàng, ngươi có muốn không?”
Không biết có nên nói Huyền Vô Đạo là người chu đáo không nữa, ngay cả lúc thế này cũng vẫn không quên nghĩ đến
Đại Hoàng.
Mà lúc này Đại Hoàng lại tỏ ra nhăn nhó như thể hơi ngượng ngùng.
Nó nhìn Trần Trường An một chút rồi lại nhìn Huyền Vô Đạo một chút, cuối cùng từ từ giơ cẳng chó của nó lên.
“Ồ, ta hiểu rồi, ngươi muốn chứ gì.”
“Thế ngươi đi qua đó hầu hạ huynh đệ Đại Hoàng của ta đi”
“Ồ? Đại Hoàng, ngươi muốn nói gì?”
Huyền Vô Đạo chọn cho Đại Hoàng một cô nương tương đối ưa nhìn, sau đó thấy Đại Hoàng lại lắc đầu.
Ở nơi này, Trần Trường An không cho Đại Hoàng được phép tùy tiện mở miệng nói chuyện nên hiện tại tên nhóc này cũng rất bức bối.
Đại Hoàng lại giơ cẳng chó của nó lên một lần nữa và lắc đầu.
“Ta biết ý nó là gì rồi”
“Nó muốn năm người.”
Cái gì?
Năm người?
Huyền Vô Đạo sực hiểu ra, hóa ra giơ cẳng chó lên không phải nghĩa là một người mà là năm người!
“Được, được, được, Đại Hoàng huynh đệ, không hổ là người đồng đạo.”
“Năm người các ngươi tới hầu hạ Đại Hoàng huynh đệ của ta cho tốt, yên tâm, không lo thiếu tiền cho các ngươi.”
Tuy đây là lần đầu tiên các cô nương ở đây hầu hạ chó nhưng bọn họ cũng không hề thấy chuyện này thì có vấn đề gì.
Dù sao hầu hạ chó cũng sướng hơn hầu hạ người nhiều.
Ít nhất thì con chó này... Không thể động tay động chân với bọn họ.
“Mang tất cả rượu ngon, thức ăn ngon lên đây cho ta.”
“Đừng tiếc tiền, ông đây có tiền.”
Huyền Vô Đạo cứ như thể một tên nhà giàu mới nổi, dường như muốn đòi lại toàn bộ thiệt thòi mà mình đã chịu đựng suốt ba ngàn năm trong một buổi ngày hôm nay vậy.
Đại Hoàng ngồi bên cũng vui vẻ híp mắt, không ngờ nó lại có thể hòa tan nhanh như vậy, mới đó mà đã thông đồng làm bậy với Huyền Vô Đạo rồi.
“Lão Trần, ngươi thật sự không cần à?” Huyền Vô Đạo tò mò hỏi.
“Các ngươi cứ chơi đi, ta ngồi xem là được” Trần Trường An lắc đầu.
“Được, vậy ta không quan tâm ngươi nữa nhé.”
Trần Trường An lắc đầu bất đắc dĩ, không ngờ một nhân vật như Huyền Vô Đạo mà cũng có ngày sa đọa như thế này.
Có lẽ bản tính của hắn ta vốn là như vậy, chẳng qua là trước đây hắn ta giấu đi mà thôi.
“Xin lỗi khách quan, nô gia tới chậm”
Một giọng nói trong trẻo vang lên, Trần Trường An không khỏi liếc nhìn.
Người tới mặc váy dài trắng trông cực kỳ nhã nhặn, trang điểm nhạt, có phần không hợp với một nơi như lầu xanh.
Tuy nữ tử này không phải là tuyệt sắc nhưng nhìn lại thuận mắt hơn nhiều.
“Ồ, hôm nay hai vị khách quan quả là có phúc lớn” “Đây chính là hoa khôi Tiên Nhi của Hoán Hoa Lâu bọn ta.”
“Bình thường không phải ai nàng ấy cũng chịu tiếp đâu nhé.
Một nữ tử đang có mặt ở đây giới thiệu nàng ta với bọn họ nhưng giọng điệu không hề thân thiện chút nào.
“Hoa khôi?”
“Thú vị đấy!”
“Ngươi, cả ngươi nữa, mấy người các ngươi đều ở lại”
“Đúng rồi, Đại Hoàng, ngươi có muốn không?”
Không biết có nên nói Huyền Vô Đạo là người chu đáo không nữa, ngay cả lúc thế này cũng vẫn không quên nghĩ đến
Đại Hoàng.
Mà lúc này Đại Hoàng lại tỏ ra nhăn nhó như thể hơi ngượng ngùng.
Nó nhìn Trần Trường An một chút rồi lại nhìn Huyền Vô Đạo một chút, cuối cùng từ từ giơ cẳng chó của nó lên.
“Ồ, ta hiểu rồi, ngươi muốn chứ gì.”
“Thế ngươi đi qua đó hầu hạ huynh đệ Đại Hoàng của ta đi”
“Ồ? Đại Hoàng, ngươi muốn nói gì?”
Huyền Vô Đạo chọn cho Đại Hoàng một cô nương tương đối ưa nhìn, sau đó thấy Đại Hoàng lại lắc đầu.
Ở nơi này, Trần Trường An không cho Đại Hoàng được phép tùy tiện mở miệng nói chuyện nên hiện tại tên nhóc này cũng rất bức bối.
Đại Hoàng lại giơ cẳng chó của nó lên một lần nữa và lắc đầu.
“Ta biết ý nó là gì rồi”
“Nó muốn năm người.”
Cái gì?
Năm người?
Huyền Vô Đạo sực hiểu ra, hóa ra giơ cẳng chó lên không phải nghĩa là một người mà là năm người!
“Được, được, được, Đại Hoàng huynh đệ, không hổ là người đồng đạo.”
“Năm người các ngươi tới hầu hạ Đại Hoàng huynh đệ của ta cho tốt, yên tâm, không lo thiếu tiền cho các ngươi.”
Tuy đây là lần đầu tiên các cô nương ở đây hầu hạ chó nhưng bọn họ cũng không hề thấy chuyện này thì có vấn đề gì.
Dù sao hầu hạ chó cũng sướng hơn hầu hạ người nhiều.
Ít nhất thì con chó này... Không thể động tay động chân với bọn họ.
“Mang tất cả rượu ngon, thức ăn ngon lên đây cho ta.”
“Đừng tiếc tiền, ông đây có tiền.”
Huyền Vô Đạo cứ như thể một tên nhà giàu mới nổi, dường như muốn đòi lại toàn bộ thiệt thòi mà mình đã chịu đựng suốt ba ngàn năm trong một buổi ngày hôm nay vậy.
Đại Hoàng ngồi bên cũng vui vẻ híp mắt, không ngờ nó lại có thể hòa tan nhanh như vậy, mới đó mà đã thông đồng làm bậy với Huyền Vô Đạo rồi.
“Lão Trần, ngươi thật sự không cần à?” Huyền Vô Đạo tò mò hỏi.
“Các ngươi cứ chơi đi, ta ngồi xem là được” Trần Trường An lắc đầu.
“Được, vậy ta không quan tâm ngươi nữa nhé.”
Trần Trường An lắc đầu bất đắc dĩ, không ngờ một nhân vật như Huyền Vô Đạo mà cũng có ngày sa đọa như thế này.
Có lẽ bản tính của hắn ta vốn là như vậy, chẳng qua là trước đây hắn ta giấu đi mà thôi.
“Xin lỗi khách quan, nô gia tới chậm”
Một giọng nói trong trẻo vang lên, Trần Trường An không khỏi liếc nhìn.
Người tới mặc váy dài trắng trông cực kỳ nhã nhặn, trang điểm nhạt, có phần không hợp với một nơi như lầu xanh.
Tuy nữ tử này không phải là tuyệt sắc nhưng nhìn lại thuận mắt hơn nhiều.
“Ồ, hôm nay hai vị khách quan quả là có phúc lớn” “Đây chính là hoa khôi Tiên Nhi của Hoán Hoa Lâu bọn ta.”
“Bình thường không phải ai nàng ấy cũng chịu tiếp đâu nhé.
Một nữ tử đang có mặt ở đây giới thiệu nàng ta với bọn họ nhưng giọng điệu không hề thân thiện chút nào.
“Hoa khôi?”
“Thú vị đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.