Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 297: Ta muốn được yên tĩnh
Ss Tần
20/02/2024
Đại Hoàng tỏ ý nó rất giận, nó rất phẫn nộ!
Nó từng cho rằng hai người là bạn thân không hề có bí mật nào giấu nhau nhưng hôm nay thì sao? Thay đổi rồi, tất cả đã thay đổi rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt Đại Hoàng lộ vẻ ai oán. Nó có cảm giác mình bị vứt bỏ.
“Tiền bối Đại Hoàng, ngài sao vậy?”, Cố Tiên Nhi nhận ra sự khác thường của Đại Hoàng, vội vàng hỏi han nó một câu.
“Ta muốn được yên tĩnh”.
“Yên Tĩnh ư? Đó là cô nương của lầu xanh nào vậy?”
“Ta..”
Đại Hoàng buồn bực nhìn Cố Tiên Nhi một cái, hóa ra ở trong lòng con bé này, hình tượng của nó là như vậy hay sao?
Lầu xanh? Cô nương lầu xanh cái con khi! “Tiên Nhi cô nương, ngươi cảm thấy ta thích lầu xanh đến vậy sao?” “Đúng vậy”.
Cố Tiên Nhi thành thật gật đầu, trong lòng nàng ta, Đại Hoàng chính là một tên khách làng chơi cực kỳ cố chấp.
Mặc dù nó chẳng làm ăn được gì hết nhưng không hề ảnh hưởng gì tới chuyện nó yêu thích lầu xanh.
Đại Hoàng thở dài một tiếng ngập tràn bất đắc dĩ rồi năm bò xuống đất, trong lòng hết sức cảm khái.
Thế giới này hiểu lầm to về nó rồi, đúng là chẳng thân thiện chút nào!
Ở bên kia, lúc này Dược Duyên đang nhìn chằm chằm Dược Nghịch Mệnh, trông thấy trạng thái của Dược Nghịch Mệnh càng ngày càng khá lên, trong lòng y cũng càng ngày càng kích động.
Một lát sau, cuối cùng Trần Trường An cũng thu tay về.
“Năng lực hiện tại của ta có hạn, e là chỉ làm được tới mức này thôi”, Trần Trường An bất đắc dĩ nói.
“Vậy là đã tốt lắm rồi".
“Thân thể của ta đã dễ chịu hơn nhiều rồi, với sức khỏe như thế này, ta nghĩ mình có thể sống thêm trăm năm nữa cũng không thành vấn đề”.
“Chỉ có điều..."
Nói rồi, Dược Nghịch Mệnh ngẩng đầu nhìn trời. Mặc dù thân thể đã được chữa trị khỏe lên nhưng khi thiên phạt đến, ông ta vẫn không thể chịu được.
Có lẽ vận mệnh của ông ta là vậy. Dẫu vậy, điều mà Trần Trường An làm được vẫn khiến Dược Nghịch Mệnh rất kinh ngạc.
“Trần huynh, rốt cuộc làm sao mà ngươi làm được vậy?”
“Luồng năng lượng này chứa đựng sức sống rất mạnh mẽ nhưng ta chưa từng thấy chúng bao giờ”, Dược Nghịch Mệnh tò mò nhìn Trần Trường An.
Điều mà Dược Nghịch Mệnh tò mò cũng là điều mà những người khác tò mò. Rốt cuộc đó là chiêu thức gì, năng lượng gì?
Thực ra Trần Trường An không tiện nói lắm, những năng lực này là hắn tình cờ phát hiện ra sau khi dung hợp Thai Châu.
Trên tay trái của hắn xuất hiện một luồng năng lượng bừng bừng sức sống nhưng bên tay phải lại xuất hiện một thứ năng lượng chết chóc.
Tay trái sinh, tay phải tử.
Hai loại sức mạnh hoàn toàn trái ngược này song hành tồn tại trong người hẳn cùng một lúc.
Có một chuyện mà Trần Trường An không hiểu. Lúc trước dung hợp ấn đường và trái tim thì hình như không hề mang tới loại năng lượng đặc biệt nào.
Có lẽ cũng có nhưng Trần Trường An không phát hiện ra.
Trần Trường An từ từ chìa tay trái ra, một luồng năng lượng ngập tràn sức sống tuôn ra từ tay hắn.
Nó từng cho rằng hai người là bạn thân không hề có bí mật nào giấu nhau nhưng hôm nay thì sao? Thay đổi rồi, tất cả đã thay đổi rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt Đại Hoàng lộ vẻ ai oán. Nó có cảm giác mình bị vứt bỏ.
“Tiền bối Đại Hoàng, ngài sao vậy?”, Cố Tiên Nhi nhận ra sự khác thường của Đại Hoàng, vội vàng hỏi han nó một câu.
“Ta muốn được yên tĩnh”.
“Yên Tĩnh ư? Đó là cô nương của lầu xanh nào vậy?”
“Ta..”
Đại Hoàng buồn bực nhìn Cố Tiên Nhi một cái, hóa ra ở trong lòng con bé này, hình tượng của nó là như vậy hay sao?
Lầu xanh? Cô nương lầu xanh cái con khi! “Tiên Nhi cô nương, ngươi cảm thấy ta thích lầu xanh đến vậy sao?” “Đúng vậy”.
Cố Tiên Nhi thành thật gật đầu, trong lòng nàng ta, Đại Hoàng chính là một tên khách làng chơi cực kỳ cố chấp.
Mặc dù nó chẳng làm ăn được gì hết nhưng không hề ảnh hưởng gì tới chuyện nó yêu thích lầu xanh.
Đại Hoàng thở dài một tiếng ngập tràn bất đắc dĩ rồi năm bò xuống đất, trong lòng hết sức cảm khái.
Thế giới này hiểu lầm to về nó rồi, đúng là chẳng thân thiện chút nào!
Ở bên kia, lúc này Dược Duyên đang nhìn chằm chằm Dược Nghịch Mệnh, trông thấy trạng thái của Dược Nghịch Mệnh càng ngày càng khá lên, trong lòng y cũng càng ngày càng kích động.
Một lát sau, cuối cùng Trần Trường An cũng thu tay về.
“Năng lực hiện tại của ta có hạn, e là chỉ làm được tới mức này thôi”, Trần Trường An bất đắc dĩ nói.
“Vậy là đã tốt lắm rồi".
“Thân thể của ta đã dễ chịu hơn nhiều rồi, với sức khỏe như thế này, ta nghĩ mình có thể sống thêm trăm năm nữa cũng không thành vấn đề”.
“Chỉ có điều..."
Nói rồi, Dược Nghịch Mệnh ngẩng đầu nhìn trời. Mặc dù thân thể đã được chữa trị khỏe lên nhưng khi thiên phạt đến, ông ta vẫn không thể chịu được.
Có lẽ vận mệnh của ông ta là vậy. Dẫu vậy, điều mà Trần Trường An làm được vẫn khiến Dược Nghịch Mệnh rất kinh ngạc.
“Trần huynh, rốt cuộc làm sao mà ngươi làm được vậy?”
“Luồng năng lượng này chứa đựng sức sống rất mạnh mẽ nhưng ta chưa từng thấy chúng bao giờ”, Dược Nghịch Mệnh tò mò nhìn Trần Trường An.
Điều mà Dược Nghịch Mệnh tò mò cũng là điều mà những người khác tò mò. Rốt cuộc đó là chiêu thức gì, năng lượng gì?
Thực ra Trần Trường An không tiện nói lắm, những năng lực này là hắn tình cờ phát hiện ra sau khi dung hợp Thai Châu.
Trên tay trái của hắn xuất hiện một luồng năng lượng bừng bừng sức sống nhưng bên tay phải lại xuất hiện một thứ năng lượng chết chóc.
Tay trái sinh, tay phải tử.
Hai loại sức mạnh hoàn toàn trái ngược này song hành tồn tại trong người hẳn cùng một lúc.
Có một chuyện mà Trần Trường An không hiểu. Lúc trước dung hợp ấn đường và trái tim thì hình như không hề mang tới loại năng lượng đặc biệt nào.
Có lẽ cũng có nhưng Trần Trường An không phát hiện ra.
Trần Trường An từ từ chìa tay trái ra, một luồng năng lượng ngập tràn sức sống tuôn ra từ tay hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.