Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 269: Tông vào mắt
Ss Tần
03/02/2024
"Ngươi... Ngươi còn muốn làm cái gì?", Tào Cẩm Tú kinh hoảng hỏi.
Trần Trường An cũng không trả lời Tào Cẩm Tú, mà nhìn về nơi xa, không lâu sau, khi bóng dáng Đại Hoàng xuất hiện, Trân Trường An mới cong khóe miệng lên mỉm cười.
Đại Hoàng chạy đến bên cạnh Trần Trường An, ném ra một đống đồ.
Khi thấy đồ vật mà Đại Hoàng mang tới, Tào Cẩm Tú liền ngây ngẩn cả người.
Ngọc bài!
Vô số ngọc bài trên đất, đây là ngọc bài đặt biệt của Tào gia, phía trên còn khắc chữ Tào.
"Ngươi... Ngươi đến Tào gia?"
"Ngươi đã làm gì người nhà ta rồi?", Tào Cẩm Tú khiếp sợ nhìn Trần Trường An.
"Tào gia không biết dạy con, vậy thì diệt đi". "Cũng không biết ngươi có thích món quà này không?"
Trần Trường An chưa bao giờ là một người lương thiện, đối mặt với kẻ địch, hắn chưa bao giờ nương tay cả.
Có lẽ trước đó Tào gia đã nương tay với Diệp gia, giữ lại một mạng, nhưng khi Tào Cẩm Tú ra tay với Diệp Tri Thu cũng đã không có cách nào lương thiện nữa rồi.
Bất kể là kẻ địch tiềm ẩn nào đều phải diệt cỏ tận gốc, tuyệt đối không để lại bất cứ tai hoạ ngầm nào.
Hành động của Trần Trường An khiến bốn phía lập tức xôn xao, ai cũng không nghĩ tới thế mà Trần Trường An lại ác như vậy!
Trực tiếp ra tay tiêu diệt toàn bộ Tào gia?
Đừng nói những người này không nghĩ ra, Diệp Tri Thu cũng có chút kinh ngạc, hắn ta hoàn toàn không nghĩ tới chuyện mà Trần Trường An bảo Đại Hoàng đi làm lại là tiêu diệt Tào gia.
Hết rồi!
Cái gì cũng bị mất hết rồi!
Tào Cẩm Tú không nghĩ tới mình suy nghĩ nhiều như vậy, lên kế hoạch nhiều như vậy, thậm chí còn định để Đồ Bá gánh trách nhiệm thay, nhưng kết quả cuối cùng thì sao?
Vậy mà Trần Trường An lại mặc kệ không hỏi, trực tiếp ra tay tiêu diệt toàn bộ Tào gia?
Làm sao hắn dám? Tại sao hắn có thể có lá gan đó?
"Thật to gan".
"Ngươi làm thật sự cho rằng Thanh Vân Tông chúng ta để trang trí hay sao?" "Không phân rõ tốt xấu, vậy mà lại giết nhiêu người như vậy?"
"Tào Cẩm Tú là vị hôn thê của ta, Tào gia và Thanh Vân Tông cũng là quan hệ thông gia".
"Huống hồ, việc này còn chưa có cách nào xác định chính là Cẩm Tú gây ra, ngươi đang lạm sát kẻ vô tội!"
Lúc này Lục Vân đột nhiên đứng dậy, mọi chuyện đã phát triển vượt ngoài dự đoán của hắn ta, thân là vị hôn phu của Tào Cẩm Tú, nếu lúc này hắn ta còn
không đứng ra, vậy thì đúng là không có trách nhiệm.
Lần này Lục Mạnh Nhiên cũng không ngăn cản, bởi vì ông ta cũng cảm thấy hành động của Trần Trường An không khỏi quá khát máu, quá tàn nhẫn.
"Lục Vân, huynh phải làm chủ cho ta, phải làm chủ cho Tào gia". "Ta không làm cái gì hết, ta cũng không biết cái gì hết".
"Cẩm Tú muội yên tâm, người lạm sát như thế, Thanh Vân Tông ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn.
Nghe được lời này của Lục Vân, Tào Cẩm Tú cũng thở dài một hơi, Tào gia đã không còn, nhưng vẫn còn Lục Vân, ả ta cũng không tính là không có chỗ nương tựa.
"Tri Thu, chủ mưu muốn giết ngươi là ả ta, ngươi biết phải nên làm như thế nào chưa?”
Diệp Tri Thu nghe được sư phụ nói vậy thì khẽ gật đầu, Tào Cẩm Tú còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một ánh kiếm hiện ra trước mắt, một giây sau, hai mắt lập tức tối sầm lại, đã mất đi tất cả ý thức!
"Cẩm Tú"
Lục Vân không nghĩ tới Diệp Tri Thu lại đột nhiên ra tay, trước mắt bao người, hắn ta thật sự không để Thanh Vân Tông ở trong mắt sao?
Bây giờ, ngay cả đám người Lục Mạnh Nhiên cũng đã thay đổi sắc mặt. Cho dù như thế nào, Tào Cẩm Tú cũng là vị hôn thê của Lục Vân, hành vi của Trần Trường An và Diệp Tri Thu không thể nghi ngờ là không có để Thanh Vân
Tông vào mắt.
Bây giờ có rất nhiều khách khứa, Thanh Vân Tông tuyệt đối không thể ngồi yên không để ý đến.
"Phụ thân, hắn..."
"Ta biết".
Lục Mạnh Nhiên nhíu mày, đứng lên nhìn về phía hai người Trần Trường An.
"Thanh Vân Tông ta tuyệt đối không cho phép loại người lạm sát như các ngươi tồn tại”.
"Giữ lại các ngươi, còn không biết sẽ tạo ra bao nhiêu cái chết!"
"Ngay trước mặt mọi người, ta xin hỏi các ngươi, các ngươi có ý hối cải nào không?”, Lục Mạnh Nhiên lạnh giọng hỏi.
"Ý hối cải?"
"Không sai, vì sao phải hối cải?", Trần Trường An cười lạnh nói. "Được, vậy cũng đừng trách chúng ta không khách khí”. "Không khách khí?"
"Đừng nói là các ngươi, cho dù là Lục Thanh Vân ở chỗ này thì sao chứ?"
Trần Trường An cũng không trả lời Tào Cẩm Tú, mà nhìn về nơi xa, không lâu sau, khi bóng dáng Đại Hoàng xuất hiện, Trân Trường An mới cong khóe miệng lên mỉm cười.
Đại Hoàng chạy đến bên cạnh Trần Trường An, ném ra một đống đồ.
Khi thấy đồ vật mà Đại Hoàng mang tới, Tào Cẩm Tú liền ngây ngẩn cả người.
Ngọc bài!
Vô số ngọc bài trên đất, đây là ngọc bài đặt biệt của Tào gia, phía trên còn khắc chữ Tào.
"Ngươi... Ngươi đến Tào gia?"
"Ngươi đã làm gì người nhà ta rồi?", Tào Cẩm Tú khiếp sợ nhìn Trần Trường An.
"Tào gia không biết dạy con, vậy thì diệt đi". "Cũng không biết ngươi có thích món quà này không?"
Trần Trường An chưa bao giờ là một người lương thiện, đối mặt với kẻ địch, hắn chưa bao giờ nương tay cả.
Có lẽ trước đó Tào gia đã nương tay với Diệp gia, giữ lại một mạng, nhưng khi Tào Cẩm Tú ra tay với Diệp Tri Thu cũng đã không có cách nào lương thiện nữa rồi.
Bất kể là kẻ địch tiềm ẩn nào đều phải diệt cỏ tận gốc, tuyệt đối không để lại bất cứ tai hoạ ngầm nào.
Hành động của Trần Trường An khiến bốn phía lập tức xôn xao, ai cũng không nghĩ tới thế mà Trần Trường An lại ác như vậy!
Trực tiếp ra tay tiêu diệt toàn bộ Tào gia?
Đừng nói những người này không nghĩ ra, Diệp Tri Thu cũng có chút kinh ngạc, hắn ta hoàn toàn không nghĩ tới chuyện mà Trần Trường An bảo Đại Hoàng đi làm lại là tiêu diệt Tào gia.
Hết rồi!
Cái gì cũng bị mất hết rồi!
Tào Cẩm Tú không nghĩ tới mình suy nghĩ nhiều như vậy, lên kế hoạch nhiều như vậy, thậm chí còn định để Đồ Bá gánh trách nhiệm thay, nhưng kết quả cuối cùng thì sao?
Vậy mà Trần Trường An lại mặc kệ không hỏi, trực tiếp ra tay tiêu diệt toàn bộ Tào gia?
Làm sao hắn dám? Tại sao hắn có thể có lá gan đó?
"Thật to gan".
"Ngươi làm thật sự cho rằng Thanh Vân Tông chúng ta để trang trí hay sao?" "Không phân rõ tốt xấu, vậy mà lại giết nhiêu người như vậy?"
"Tào Cẩm Tú là vị hôn thê của ta, Tào gia và Thanh Vân Tông cũng là quan hệ thông gia".
"Huống hồ, việc này còn chưa có cách nào xác định chính là Cẩm Tú gây ra, ngươi đang lạm sát kẻ vô tội!"
Lúc này Lục Vân đột nhiên đứng dậy, mọi chuyện đã phát triển vượt ngoài dự đoán của hắn ta, thân là vị hôn phu của Tào Cẩm Tú, nếu lúc này hắn ta còn
không đứng ra, vậy thì đúng là không có trách nhiệm.
Lần này Lục Mạnh Nhiên cũng không ngăn cản, bởi vì ông ta cũng cảm thấy hành động của Trần Trường An không khỏi quá khát máu, quá tàn nhẫn.
"Lục Vân, huynh phải làm chủ cho ta, phải làm chủ cho Tào gia". "Ta không làm cái gì hết, ta cũng không biết cái gì hết".
"Cẩm Tú muội yên tâm, người lạm sát như thế, Thanh Vân Tông ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn.
Nghe được lời này của Lục Vân, Tào Cẩm Tú cũng thở dài một hơi, Tào gia đã không còn, nhưng vẫn còn Lục Vân, ả ta cũng không tính là không có chỗ nương tựa.
"Tri Thu, chủ mưu muốn giết ngươi là ả ta, ngươi biết phải nên làm như thế nào chưa?”
Diệp Tri Thu nghe được sư phụ nói vậy thì khẽ gật đầu, Tào Cẩm Tú còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một ánh kiếm hiện ra trước mắt, một giây sau, hai mắt lập tức tối sầm lại, đã mất đi tất cả ý thức!
"Cẩm Tú"
Lục Vân không nghĩ tới Diệp Tri Thu lại đột nhiên ra tay, trước mắt bao người, hắn ta thật sự không để Thanh Vân Tông ở trong mắt sao?
Bây giờ, ngay cả đám người Lục Mạnh Nhiên cũng đã thay đổi sắc mặt. Cho dù như thế nào, Tào Cẩm Tú cũng là vị hôn thê của Lục Vân, hành vi của Trần Trường An và Diệp Tri Thu không thể nghi ngờ là không có để Thanh Vân
Tông vào mắt.
Bây giờ có rất nhiều khách khứa, Thanh Vân Tông tuyệt đối không thể ngồi yên không để ý đến.
"Phụ thân, hắn..."
"Ta biết".
Lục Mạnh Nhiên nhíu mày, đứng lên nhìn về phía hai người Trần Trường An.
"Thanh Vân Tông ta tuyệt đối không cho phép loại người lạm sát như các ngươi tồn tại”.
"Giữ lại các ngươi, còn không biết sẽ tạo ra bao nhiêu cái chết!"
"Ngay trước mặt mọi người, ta xin hỏi các ngươi, các ngươi có ý hối cải nào không?”, Lục Mạnh Nhiên lạnh giọng hỏi.
"Ý hối cải?"
"Không sai, vì sao phải hối cải?", Trần Trường An cười lạnh nói. "Được, vậy cũng đừng trách chúng ta không khách khí”. "Không khách khí?"
"Đừng nói là các ngươi, cho dù là Lục Thanh Vân ở chỗ này thì sao chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.