Chương 489: “Bất chấp đường xa, bày trận lớn quá”.
Bân Bân
10/11/2021
Quản gia của phủ thành chủ mỉm cười nói rồi vỗ nhẹ lên Hán Diễm.
Câu nói đó rất dễ dùng.
Hán Diễm đã thoải mái hơn nhiều, nếu không còn mạng thì hoa Hồn Linh có tác dụng gì?
“Đã tìm thấy Triệu Bân chưa?”
“Đến giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu”.
“Lục soát tiếp, dù có phải đào ba tấc đất lên thì cũng phải tìm ra hắn”, Hán Diễm hừm một tiếng lạnh lùng, trước mặt cảnh giới Thiên Võ, lão ta dạ dạ vâng vâng, nhưng hôm nay Thiên Võ đi rồi, lời của lão ta lại trở nên uy nghiêm. Lão ta mất nhiều bảo bối như thế, vậy thì phải kiếm về từ chỗ của Triệu Bân, tên nhóc đó rất giàu có.
“Mau, mau, mau!”
Trong đêm khuya, thành Thương Lang lại náo nhiệt, binh vệ nối tiếp nhau từng đoàn.
Đáng tiếc là chắc chắn bọn họ không thể tìm thấy.
“Không chuyên nghiệp lắm!”
Phượng Vũ nhìn các binh vệ lục soát khắp thành thì ho một tiếng sượng sùng, cô ta đã được Hán Diễm tìm đến từ sớm, chỉ đợi bắt được Triệu Bân là sẽ dùng ngay thuật nhiếp hồn, nhưng không ngờ cô ta đã gặp Triệu Bân trước, hơn nữa hai người họ còn có thỏa thuận với nhau nữa.
Mỗi nhà mỗi cảnh.
Cô ta cần Triệu Bân giúp đỡ, cần uy áp Thiên Võ của Triệu Bân.
Đêm đã về khuya.
Triệu Bân từ thành Đông lén lút ra khỏi thành, độn thổ mà đi.
Chạy đến khu rừng bên ngoài thành, hắn mới trồi ra, đứng trên một mỏm núi nhỏ mà ngóng ra xa. Hắn trông thấy nhiều tọa kỵ biết bay lượn vòng trên bầu trời, trên tọa kỵ nào cũng có bóng người đứng sừng sững, ai nấy đều dịch dung cả, đồng thời còn mặc áo đen và bịt mặt.
Hắn trông thấy người của đại gia tộc, từng thấy ở thành Vong Cổ.
Những kẻ khác, tuy khá lạ mặt, nhưng mục đích chắc hẳn như nhau cả: Nhanh chóng giết hắn cho rồi. Nói thế nào nhỉ, không nghe được tin hắn chết, e rằng chúng đi ngủ cũng không yên giấc. Thế nhưng Thương Lang đóng thành, họ chỉ có thể lượn lờ bên ngoài thôi.
“Bất chấp đường xa, bày trận lớn quá”.
Triệu Bân nhìn thấy mà cảm thán không thôi, vì muốn đập chết hắn mà đám người này chuyên nghiệp ghê.
Có kẻ muốn hắn chết, đương nhiên cũng có người mong hắn sống, nhưng hắn chưa thấy lão Huyền Đạo và đám người kia đâu. Có lẽ họ chưa đến, cũng có thể họ đang ở phía thành Tây của Thương Lang.
Hắn đoán không sai, quả thực đám người này đang ở phía thành Tây.
Câu nói đó rất dễ dùng.
Hán Diễm đã thoải mái hơn nhiều, nếu không còn mạng thì hoa Hồn Linh có tác dụng gì?
“Đã tìm thấy Triệu Bân chưa?”
“Đến giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu”.
“Lục soát tiếp, dù có phải đào ba tấc đất lên thì cũng phải tìm ra hắn”, Hán Diễm hừm một tiếng lạnh lùng, trước mặt cảnh giới Thiên Võ, lão ta dạ dạ vâng vâng, nhưng hôm nay Thiên Võ đi rồi, lời của lão ta lại trở nên uy nghiêm. Lão ta mất nhiều bảo bối như thế, vậy thì phải kiếm về từ chỗ của Triệu Bân, tên nhóc đó rất giàu có.
“Mau, mau, mau!”
Trong đêm khuya, thành Thương Lang lại náo nhiệt, binh vệ nối tiếp nhau từng đoàn.
Đáng tiếc là chắc chắn bọn họ không thể tìm thấy.
“Không chuyên nghiệp lắm!”
Phượng Vũ nhìn các binh vệ lục soát khắp thành thì ho một tiếng sượng sùng, cô ta đã được Hán Diễm tìm đến từ sớm, chỉ đợi bắt được Triệu Bân là sẽ dùng ngay thuật nhiếp hồn, nhưng không ngờ cô ta đã gặp Triệu Bân trước, hơn nữa hai người họ còn có thỏa thuận với nhau nữa.
Mỗi nhà mỗi cảnh.
Cô ta cần Triệu Bân giúp đỡ, cần uy áp Thiên Võ của Triệu Bân.
Đêm đã về khuya.
Triệu Bân từ thành Đông lén lút ra khỏi thành, độn thổ mà đi.
Chạy đến khu rừng bên ngoài thành, hắn mới trồi ra, đứng trên một mỏm núi nhỏ mà ngóng ra xa. Hắn trông thấy nhiều tọa kỵ biết bay lượn vòng trên bầu trời, trên tọa kỵ nào cũng có bóng người đứng sừng sững, ai nấy đều dịch dung cả, đồng thời còn mặc áo đen và bịt mặt.
Hắn trông thấy người của đại gia tộc, từng thấy ở thành Vong Cổ.
Những kẻ khác, tuy khá lạ mặt, nhưng mục đích chắc hẳn như nhau cả: Nhanh chóng giết hắn cho rồi. Nói thế nào nhỉ, không nghe được tin hắn chết, e rằng chúng đi ngủ cũng không yên giấc. Thế nhưng Thương Lang đóng thành, họ chỉ có thể lượn lờ bên ngoài thôi.
“Bất chấp đường xa, bày trận lớn quá”.
Triệu Bân nhìn thấy mà cảm thán không thôi, vì muốn đập chết hắn mà đám người này chuyên nghiệp ghê.
Có kẻ muốn hắn chết, đương nhiên cũng có người mong hắn sống, nhưng hắn chưa thấy lão Huyền Đạo và đám người kia đâu. Có lẽ họ chưa đến, cũng có thể họ đang ở phía thành Tây của Thương Lang.
Hắn đoán không sai, quả thực đám người này đang ở phía thành Tây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.