Chương 389: “Cái gì hắn cũng biết sao?”
Bân Bân
25/10/2021
Phù!
Triệu Bân thở phào, mặc dù có linh dịch bổ trợ nhưng sắc mặt hắn vẫn rất nhợt nhạt.
Hết nửa canh giờ hắn mới đứng lên.
“Cảm giác lâu lắm rồi mới có lại!”
Dưới ánh trăng và ánh sao, hắn duỗi người, đặc biệt là cánh tay trái, dù là bộ phận mới nhưng nó lại rất phù hợp với cơ thể vì vốn dĩ nó được mọc ra từ cơ thể của hắn mà. Hắn cử động vài cái, hoàn toàn không có cảm giác lạ lẫm, bỗng chốc, cánh tay trái nhẵn nhụi liền xuất hiện biểu tượng Kỳ Lân. Một khi biểu tượng Kỳ Lân xuất hiện thì cánh tay của hắn sẽ có thêm một sức mạnh bá đạo nữa và cũng chỉ có ở cánh tay trái của hắn thôi.
E rằng trong cùng cấp, sẽ không ai có thể đỡ được cú đấm từ cánh tay trái của hắn.
Nguyệt Thần thật sự không lừa hắn, cánh tay Kỳ Lân mới mọc ra thật sự rất mạnh mẽ, hèn gì người kế thừa lớn tuổi đó không tiếc chặt đứt cánh tay để tu luyện Kỳ Lân quyết. Mặc dù không có được thần lực bẩm sinh nhưng cánh tay đó cũng có sức mạnh rất phi thường.
“Không tồi!”
Triệu Bân cười hê hê, hắn đã không còn là người tàn tật nữa mà đã có đủ chân tay rồi.
“Định!”
Hắn cắn rách ngón tay trái, vẽ một chữ “định” trong lòng bàn tay phải rồi đưa tay về phía chú chim nhỏ đang đậu trên cành cây, thi triển chú định thân.
Xong, chú chim nhỏ đã bị đông cứng ở ngay tại chỗ!
Một trận gió thổi qua, chú chim rơi từ trên cây xuống đất, đôi mắt nhỏ xíu liếc nhìn Triệu Bân, rõ ràng là có ý muốn nói “Mẹ kiếp, ngươi bị điên rồi sao? Ta đã trêu chọc gì đến ngươi à?”
“Dễ dùng lắm!”
Triệu Bân hé miệng cười rồi thu lại chú định thân.
Chú chim nhỏ ở trên mặt đất lại vỗ mạnh đôi cánh nhỏ, nhanh chóng bay đi.
Sau này sẽ không đến khu vườn nhỏ này nữa, đầu óc tên này không được bình thường.
“Cái gì hắn cũng biết sao?”
Tiểu Linh Lung vuốt cái cằm nhỏ, cảm giác có vẻ không có gì là Triệu Bân không biết.
Cả đêm không nói gì, chớp mắt thì trời đã sáng.
Triệu Bân thở phào, mặc dù có linh dịch bổ trợ nhưng sắc mặt hắn vẫn rất nhợt nhạt.
Hết nửa canh giờ hắn mới đứng lên.
“Cảm giác lâu lắm rồi mới có lại!”
Dưới ánh trăng và ánh sao, hắn duỗi người, đặc biệt là cánh tay trái, dù là bộ phận mới nhưng nó lại rất phù hợp với cơ thể vì vốn dĩ nó được mọc ra từ cơ thể của hắn mà. Hắn cử động vài cái, hoàn toàn không có cảm giác lạ lẫm, bỗng chốc, cánh tay trái nhẵn nhụi liền xuất hiện biểu tượng Kỳ Lân. Một khi biểu tượng Kỳ Lân xuất hiện thì cánh tay của hắn sẽ có thêm một sức mạnh bá đạo nữa và cũng chỉ có ở cánh tay trái của hắn thôi.
E rằng trong cùng cấp, sẽ không ai có thể đỡ được cú đấm từ cánh tay trái của hắn.
Nguyệt Thần thật sự không lừa hắn, cánh tay Kỳ Lân mới mọc ra thật sự rất mạnh mẽ, hèn gì người kế thừa lớn tuổi đó không tiếc chặt đứt cánh tay để tu luyện Kỳ Lân quyết. Mặc dù không có được thần lực bẩm sinh nhưng cánh tay đó cũng có sức mạnh rất phi thường.
“Không tồi!”
Triệu Bân cười hê hê, hắn đã không còn là người tàn tật nữa mà đã có đủ chân tay rồi.
“Định!”
Hắn cắn rách ngón tay trái, vẽ một chữ “định” trong lòng bàn tay phải rồi đưa tay về phía chú chim nhỏ đang đậu trên cành cây, thi triển chú định thân.
Xong, chú chim nhỏ đã bị đông cứng ở ngay tại chỗ!
Một trận gió thổi qua, chú chim rơi từ trên cây xuống đất, đôi mắt nhỏ xíu liếc nhìn Triệu Bân, rõ ràng là có ý muốn nói “Mẹ kiếp, ngươi bị điên rồi sao? Ta đã trêu chọc gì đến ngươi à?”
“Dễ dùng lắm!”
Triệu Bân hé miệng cười rồi thu lại chú định thân.
Chú chim nhỏ ở trên mặt đất lại vỗ mạnh đôi cánh nhỏ, nhanh chóng bay đi.
Sau này sẽ không đến khu vườn nhỏ này nữa, đầu óc tên này không được bình thường.
“Cái gì hắn cũng biết sao?”
Tiểu Linh Lung vuốt cái cằm nhỏ, cảm giác có vẻ không có gì là Triệu Bân không biết.
Cả đêm không nói gì, chớp mắt thì trời đã sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.