Chương 533: "Cho dù là sư tôn có khi cũng không thể làm được".
Bân Bân
10/11/2021
"Thật sự... sống lại rồi sao?"
Mọi người khiếp sợ, hai mắt trợn to.
Mặc dù Phù Dung vẫn chưa tỉnh lại nhưng sức sống của bà ấy đã dần hồi phục, việc bà ấy tỉnh lại chỉ còn là vấn đề thời gian.
Những nghi ngờ trước đây cuối cùng cũng đã có câu trả lời.
Người chết gần mười năm thật sự có thể trở về dương gian.
Chỉ trong chớp mắt, mọi người đều nhìn về phía Triệu Bân mặc hắc bào.
Đúng là đệ nhất thiên hạ, quá thần thông!
"Thật sự khiến cho người ta khiếp sợ".
Tử Linh khẽ lẩm bẩm, cô ta chắc chắn sẽ không tin vào chuyện này nếu như không được tận mắt chứng kiến.
Tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh này thật sự có sức mạnh to lớn, có thể xoay chuyển càn khôn.
"Cho dù là sư tôn có khi cũng không thể làm được".
Tiểu Linh Lung vô cùng kích động, có thể khiến cho Phù Dung hoàn dương, đúng là thủ đoạn thông thiên!
Thân thể của Triệu Bân khẽ run lên, cố gắng kìm nén nước mắt.
Nếu như không phải tình huống không cho phép, thì hắn nhất định sẽ quỳ trước giường băng ngọc mà khóc.
Hắn đang sắm vai Đại Hạ Hồng Uyên, hắn còn phải tiếp tục diễn, không thể làm bại lộ thân phận.
Hắn phải kìm chế, nhưng Triệu Uyên thì không cần.
"Phù Dung".
Cha của hắn đã lao tới giường băng ngọc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Triệu Bân lập tức xoay người rời đi nhanh như gió.
Hắn muốn cởi bỏ hắc bào càng sớm càng tốt, trở lại với tư cách là Triệu Bân.
"Đi thôi".
Mọi người tuy vẫn còn chưa hết kích động, nhưng cũng đều đứng lên, lui ra yên lặng không một tiếng động. Bọn họ hiển nhiên không thích hợp ở lại đây, âm dương cách biệt mười năm, hai vợ chồng hẳn có rất nhiều lời muốn nói với nhau.
"Đây... là đâu?"
Phù Dung tỉnh lại, sau gần mười năm, bà ấy lại mở mắt ra.
Có lẽ vì đã chết quá lâu, sau khi mở mắt thì ánh mắt của bà ấy vẫn đờ đẫn như một con rối, thần sắc nhợt nhạt, ánh mắt trống rỗng, lặng yên nhìn lên trần.
"Phù Dung".
Triệu Uyên nghẹn ngào gọi.
Thanh âm của ông ấy trầm khàn.
Lúc này Phù Dung mới chậm rãi đảo mắt, ánh mắt trống rỗng dần trở nên hoang mang, trong hoang mang còn có một tia tỉnh táo, một tia xúc động, mọi thứ đều hóa thành giọt lệ lấp lánh phản chiếu dưới ánh lửa nến.
Mọi người khiếp sợ, hai mắt trợn to.
Mặc dù Phù Dung vẫn chưa tỉnh lại nhưng sức sống của bà ấy đã dần hồi phục, việc bà ấy tỉnh lại chỉ còn là vấn đề thời gian.
Những nghi ngờ trước đây cuối cùng cũng đã có câu trả lời.
Người chết gần mười năm thật sự có thể trở về dương gian.
Chỉ trong chớp mắt, mọi người đều nhìn về phía Triệu Bân mặc hắc bào.
Đúng là đệ nhất thiên hạ, quá thần thông!
"Thật sự khiến cho người ta khiếp sợ".
Tử Linh khẽ lẩm bẩm, cô ta chắc chắn sẽ không tin vào chuyện này nếu như không được tận mắt chứng kiến.
Tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh này thật sự có sức mạnh to lớn, có thể xoay chuyển càn khôn.
"Cho dù là sư tôn có khi cũng không thể làm được".
Tiểu Linh Lung vô cùng kích động, có thể khiến cho Phù Dung hoàn dương, đúng là thủ đoạn thông thiên!
Thân thể của Triệu Bân khẽ run lên, cố gắng kìm nén nước mắt.
Nếu như không phải tình huống không cho phép, thì hắn nhất định sẽ quỳ trước giường băng ngọc mà khóc.
Hắn đang sắm vai Đại Hạ Hồng Uyên, hắn còn phải tiếp tục diễn, không thể làm bại lộ thân phận.
Hắn phải kìm chế, nhưng Triệu Uyên thì không cần.
"Phù Dung".
Cha của hắn đã lao tới giường băng ngọc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Triệu Bân lập tức xoay người rời đi nhanh như gió.
Hắn muốn cởi bỏ hắc bào càng sớm càng tốt, trở lại với tư cách là Triệu Bân.
"Đi thôi".
Mọi người tuy vẫn còn chưa hết kích động, nhưng cũng đều đứng lên, lui ra yên lặng không một tiếng động. Bọn họ hiển nhiên không thích hợp ở lại đây, âm dương cách biệt mười năm, hai vợ chồng hẳn có rất nhiều lời muốn nói với nhau.
"Đây... là đâu?"
Phù Dung tỉnh lại, sau gần mười năm, bà ấy lại mở mắt ra.
Có lẽ vì đã chết quá lâu, sau khi mở mắt thì ánh mắt của bà ấy vẫn đờ đẫn như một con rối, thần sắc nhợt nhạt, ánh mắt trống rỗng, lặng yên nhìn lên trần.
"Phù Dung".
Triệu Uyên nghẹn ngào gọi.
Thanh âm của ông ấy trầm khàn.
Lúc này Phù Dung mới chậm rãi đảo mắt, ánh mắt trống rỗng dần trở nên hoang mang, trong hoang mang còn có một tia tỉnh táo, một tia xúc động, mọi thứ đều hóa thành giọt lệ lấp lánh phản chiếu dưới ánh lửa nến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.