Chương 1171
Bân Bân
26/05/2022
Đừng thấy thanh niên áo vàng kim đó ra chiêu mạnh mà lầm, thật ra hầu hết đều không trúng mục tiêu, bàn về sức mạnh thì hắn ta hơn, bàn về
tốc độ thì hắn ta vẫn còn thiếu chút lửa, từ đầu đến cuối vẫn không bắt
được bóng dáng đổi thủ.
“Thân pháp này trông rất quen”, Linh Lung khẽ nói.
Dù Vân Yên đang lật xem sách cổ nhưng thỉnh thoảng cũng liếc nhìn, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy ẩn ý.
Triệu Bân biết rõ có rất nhiều người từng trông thấy thân pháp của La Sinh Môn, thứ U Lan đang dùng dù đã được thay đổi nhưng vẫn để lại vài dấu vết, người có ánh mắt tinh tế sẽ rất dễ nắm bắt được.
Cũng may là U Lan che giấu rất kỹ, đến giờ vẫn không để ai nắm được thóp.
“Cô nàng này không tệ”, Tô Vũ xem mà hai mắt sáng rỡ.
Dương Phong và Tử Viêm một trái một phải cùng liếc mắt nhìn hắn ta, ngươi đã thích Nguyệt Linh rồi cơ mà? Giờ lại làm sao nữa, cả tiểu sư muội người ta cũng muốn vơ, mặt dày thế không biết!
“Ừm, cũng tạm được”.
Vệ Xuyên phe phẩy cây quạt trắng, ánh mắt đầy thưởng thức.
Trong mắt hắn ta, chỉ cần hắn ta muốn thì chuyện gì cũng có thể làm được, so với Thanh Dao thì hắn ta thích U Lan hơn, và cả Nguyệt Linh nữa, không thể đụng vào cơ thể của thể Thiên Linh và cơ thể Nguyệt Linh thì tìm Hi Nguyệt cũng được.
Nhìn xem! Tên nào đó lại ảo tưởng sức mạnh rồi.
Thứ mà hắn ta gọi là lốp dự phòng đó cũng chỉ có mình hắn nghĩ thế, tự biên tự diễn thôi.
Phụt!
Tia máu bắn ra, thanh niên áo vàng kim bị thua, bị U Lan chém một kiếm rơi xuống đài chiến đấu.
Triệu Bân liếc sang, lén rời khỏi chỗ ngồi chạy như bay đến chỗ lão Trần Huyền. Lúc đi ngang qua Xích Yên và nhóc tóc tím còn muốn nhét cho họ chút ngân phiếu nhưng ngẫm lại vẫn thôi! Bỏ đi, chờ tỷ thí tân tông xong lại tán gẫu cũng không muộn, dù sao cũng là bạn cũ.
“Nhóc con, giữ lại chút mặt mũi đi!”, lão Trần Huyền chặn đầu ngay một câu như thế.
“Nói thật, ta không thích câu đó của trưởng lão tí nào”, Triệu Bân lấy ngọc bài ra, Thanh Dao bỏ quyền cũng được tính là hắn thắng, thắng cũng thắng rồi nên phải đến lấy tiền, một thắng hai cũng được cả triệu chứ ít gì?
“Hai ngươi gài ta”, mặt mũi lão Trần Huyền tối tăm.
“Trước khi rút thăm thì ai mà biết mình sẽ là đối thủ của người nào”, Triệu Bân nhún vai, hắn chẳng quan tâm mấy, dù không phải là Thanh Dao mà là một người khác thì hắn vẫn có thể thắng! Chẳng qua Thanh Dao lại bỏ quyền, đỡ khiến hắn phải tốn sức, dù sao cũng là thắng.
“Không có tiền”, lão Trần Huyền phùng mang trợn mắt.
“Trưởng lão mà cứ nói thế thì ta gọi sư phụ đến tán gẫu với ông nhé”, Triệu Bân nói.
Những lời đó có tác dụng khá tốt, lão Trần Huyền hết cách, Vân Yên mà đến thì chẳng phải tán gẫu gì cho cam, sẽ đánh cho ông ta một trận, dám chơi xấu với đồ đệ nhà cô ta, hôm nay lão ta sẽ bị đánh ra khỏi quảng trường.
Suy cho cùng ông ta vẫn phải đưa tiền, không nhiều không ít, đúng 100 vạn.
“Tiếp tục”.
“Thân pháp này trông rất quen”, Linh Lung khẽ nói.
Dù Vân Yên đang lật xem sách cổ nhưng thỉnh thoảng cũng liếc nhìn, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy ẩn ý.
Triệu Bân biết rõ có rất nhiều người từng trông thấy thân pháp của La Sinh Môn, thứ U Lan đang dùng dù đã được thay đổi nhưng vẫn để lại vài dấu vết, người có ánh mắt tinh tế sẽ rất dễ nắm bắt được.
Cũng may là U Lan che giấu rất kỹ, đến giờ vẫn không để ai nắm được thóp.
“Cô nàng này không tệ”, Tô Vũ xem mà hai mắt sáng rỡ.
Dương Phong và Tử Viêm một trái một phải cùng liếc mắt nhìn hắn ta, ngươi đã thích Nguyệt Linh rồi cơ mà? Giờ lại làm sao nữa, cả tiểu sư muội người ta cũng muốn vơ, mặt dày thế không biết!
“Ừm, cũng tạm được”.
Vệ Xuyên phe phẩy cây quạt trắng, ánh mắt đầy thưởng thức.
Trong mắt hắn ta, chỉ cần hắn ta muốn thì chuyện gì cũng có thể làm được, so với Thanh Dao thì hắn ta thích U Lan hơn, và cả Nguyệt Linh nữa, không thể đụng vào cơ thể của thể Thiên Linh và cơ thể Nguyệt Linh thì tìm Hi Nguyệt cũng được.
Nhìn xem! Tên nào đó lại ảo tưởng sức mạnh rồi.
Thứ mà hắn ta gọi là lốp dự phòng đó cũng chỉ có mình hắn nghĩ thế, tự biên tự diễn thôi.
Phụt!
Tia máu bắn ra, thanh niên áo vàng kim bị thua, bị U Lan chém một kiếm rơi xuống đài chiến đấu.
Triệu Bân liếc sang, lén rời khỏi chỗ ngồi chạy như bay đến chỗ lão Trần Huyền. Lúc đi ngang qua Xích Yên và nhóc tóc tím còn muốn nhét cho họ chút ngân phiếu nhưng ngẫm lại vẫn thôi! Bỏ đi, chờ tỷ thí tân tông xong lại tán gẫu cũng không muộn, dù sao cũng là bạn cũ.
“Nhóc con, giữ lại chút mặt mũi đi!”, lão Trần Huyền chặn đầu ngay một câu như thế.
“Nói thật, ta không thích câu đó của trưởng lão tí nào”, Triệu Bân lấy ngọc bài ra, Thanh Dao bỏ quyền cũng được tính là hắn thắng, thắng cũng thắng rồi nên phải đến lấy tiền, một thắng hai cũng được cả triệu chứ ít gì?
“Hai ngươi gài ta”, mặt mũi lão Trần Huyền tối tăm.
“Trước khi rút thăm thì ai mà biết mình sẽ là đối thủ của người nào”, Triệu Bân nhún vai, hắn chẳng quan tâm mấy, dù không phải là Thanh Dao mà là một người khác thì hắn vẫn có thể thắng! Chẳng qua Thanh Dao lại bỏ quyền, đỡ khiến hắn phải tốn sức, dù sao cũng là thắng.
“Không có tiền”, lão Trần Huyền phùng mang trợn mắt.
“Trưởng lão mà cứ nói thế thì ta gọi sư phụ đến tán gẫu với ông nhé”, Triệu Bân nói.
Những lời đó có tác dụng khá tốt, lão Trần Huyền hết cách, Vân Yên mà đến thì chẳng phải tán gẫu gì cho cam, sẽ đánh cho ông ta một trận, dám chơi xấu với đồ đệ nhà cô ta, hôm nay lão ta sẽ bị đánh ra khỏi quảng trường.
Suy cho cùng ông ta vẫn phải đưa tiền, không nhiều không ít, đúng 100 vạn.
“Tiếp tục”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.