Chương 1210
Bân Bân
26/05/2022
Hắn đang còn đang muốn nói bóng nói gió để thăm dò tin tức của mẹ
mình, nhưng ánh mắt của Đào Tiên Tử lúc này đã khiến cho hắn không dám
hỏi nhiều, hắn sợ sẽ làm lộ ra manh mối, mẹ của hắn đã từng nói trực
giác của phụ nữ đều rất đáng sợ, lúc nào cũng chuẩn xác sắc bén, giống
như Thanh Dao vậy, sợ rằng ngay từ khi nhìn thấy hắn lần đầu thì cô ấy
đã nhận ra rồi.
Nghĩ vậy nên hắn cũng nhắm mắt lại, tĩnh tâm lĩnh hội Vạn Pháp Trường Sinh quyết.
Phía sau hắn có một chỗ ngồi, Kim Huyền Chung đang ngồi ở chỗ đó, trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Triệu Bân có thể nhận thức được điều này.
Nội gián của tộc xác chết cũng đang theo dõi hắn sát sao.
Trong nháy mắt hắn còn có thể cảm giác được rõ ràng trong mắt của Kim Huyền Chung đang lóe lên một tia sáng sắc lạnh khi nhìn vào hắn.
“Kim sư huynh, phong độ của sư huynh vẫn như trước!”, Vân Yên đang theo dõi trận chiến lại bất ngờ lên tiếng.
Vân Yên đã là chủ nhân của đỉnh Tử Trúc thì tất nhiên không chỉ có hư danh, cô ta đã sớm cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Kim Huyền Chung đang nhìn chằm chằm vào đồ nhi nhà mình, hơn nữa ánh mắt của lão ta còn có chút quái lạ, ánh mắt này là lần đầu tiên cô ta mới nhìn thấy từ Kim Huyền Chung, cứ như thể lão ta đang che giấu một bí mật nào đó.
“Sư muội quá khen rồi, vinh hạnh vinh hạnh”, Kim Huyền Chung mỉm cười nói.
“Sư huynh nhìn chằm chằm đồ nhi của ta như vậy, chẳng lẽ là muốn tính sổ hay sao?”, Vân Yên nhàn nhạt hỏi.
Trước đó Viên Miểu đã bị Cơ Ngân đánh cho tàn phế, còn bị tống tiền hết một trăm vạn lượng, e là Kim Huyền Chung đã ghim mối hận này trong lòng, Vân Yên rất hiểu bản tính của Kim Huyền Chung, rõ ràng là lão ta đang toan tính trả thù.
“Sư muội nói gì vậy, chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi”, Kim Huyền Chung cười nói.
“Có chuyện gì thì sư huynh cứ nói với ta là được”, Vân Yên không nói nhiều, chỉ để lại một câu.
Một câu này là đã đủ để nói lên thái độ của cô ta rồi: dám động đến đồ nhi của ta thử xem, ta sẽ cho lão đẹp mặt!
Nụ cười của Kim Huyền Chung lại thêm phần âm trầm.
Không bao lâu sau thì lão ta liền ngượng ngùng rời đi.
Cũng có thể nói, lần này lão ta đã quá thất sách, đánh rắn động cỏ, khiến cho Vân Yên đặc biệt chú ý đến lão ta.
“Có sư phụ bảo vệ thật là tốt”, Linh Lung thổn thức nói.
“Đồ nhi của ta chỉ có ta mới có quyền ức hiếp, lão ta là cái thá gì chứ!”, Vân Yên nhàn nhạt nói.
Nói xong, cô ta cũng liếc nhìn Triệu Bân.
Trùng hợp là Triệu Bân cũng vừa mở mắt ra, miệng đang lẩm bẩm mấy chữ: tộc xác chết.
Tộc xác chết?
Vân Yên cau mày, rõ ràng là cô ta không nhìn nhầm.
Lén lút như vậy, chẳng lẽ Kim Huyền Chung có liên quan gì đến tộc xác chết sao?
Triệu Bân lại nhắm mắt tiếp tục lĩnh hội Vạn Pháp Trường Sinh quyết.
Ầm! Vèo! Ầm!
Trên đài không ngừng giao tranh, từng người một nối tiếp nhau nhảy lên đài.
Nghĩ vậy nên hắn cũng nhắm mắt lại, tĩnh tâm lĩnh hội Vạn Pháp Trường Sinh quyết.
Phía sau hắn có một chỗ ngồi, Kim Huyền Chung đang ngồi ở chỗ đó, trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Triệu Bân có thể nhận thức được điều này.
Nội gián của tộc xác chết cũng đang theo dõi hắn sát sao.
Trong nháy mắt hắn còn có thể cảm giác được rõ ràng trong mắt của Kim Huyền Chung đang lóe lên một tia sáng sắc lạnh khi nhìn vào hắn.
“Kim sư huynh, phong độ của sư huynh vẫn như trước!”, Vân Yên đang theo dõi trận chiến lại bất ngờ lên tiếng.
Vân Yên đã là chủ nhân của đỉnh Tử Trúc thì tất nhiên không chỉ có hư danh, cô ta đã sớm cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Kim Huyền Chung đang nhìn chằm chằm vào đồ nhi nhà mình, hơn nữa ánh mắt của lão ta còn có chút quái lạ, ánh mắt này là lần đầu tiên cô ta mới nhìn thấy từ Kim Huyền Chung, cứ như thể lão ta đang che giấu một bí mật nào đó.
“Sư muội quá khen rồi, vinh hạnh vinh hạnh”, Kim Huyền Chung mỉm cười nói.
“Sư huynh nhìn chằm chằm đồ nhi của ta như vậy, chẳng lẽ là muốn tính sổ hay sao?”, Vân Yên nhàn nhạt hỏi.
Trước đó Viên Miểu đã bị Cơ Ngân đánh cho tàn phế, còn bị tống tiền hết một trăm vạn lượng, e là Kim Huyền Chung đã ghim mối hận này trong lòng, Vân Yên rất hiểu bản tính của Kim Huyền Chung, rõ ràng là lão ta đang toan tính trả thù.
“Sư muội nói gì vậy, chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi”, Kim Huyền Chung cười nói.
“Có chuyện gì thì sư huynh cứ nói với ta là được”, Vân Yên không nói nhiều, chỉ để lại một câu.
Một câu này là đã đủ để nói lên thái độ của cô ta rồi: dám động đến đồ nhi của ta thử xem, ta sẽ cho lão đẹp mặt!
Nụ cười của Kim Huyền Chung lại thêm phần âm trầm.
Không bao lâu sau thì lão ta liền ngượng ngùng rời đi.
Cũng có thể nói, lần này lão ta đã quá thất sách, đánh rắn động cỏ, khiến cho Vân Yên đặc biệt chú ý đến lão ta.
“Có sư phụ bảo vệ thật là tốt”, Linh Lung thổn thức nói.
“Đồ nhi của ta chỉ có ta mới có quyền ức hiếp, lão ta là cái thá gì chứ!”, Vân Yên nhàn nhạt nói.
Nói xong, cô ta cũng liếc nhìn Triệu Bân.
Trùng hợp là Triệu Bân cũng vừa mở mắt ra, miệng đang lẩm bẩm mấy chữ: tộc xác chết.
Tộc xác chết?
Vân Yên cau mày, rõ ràng là cô ta không nhìn nhầm.
Lén lút như vậy, chẳng lẽ Kim Huyền Chung có liên quan gì đến tộc xác chết sao?
Triệu Bân lại nhắm mắt tiếp tục lĩnh hội Vạn Pháp Trường Sinh quyết.
Ầm! Vèo! Ầm!
Trên đài không ngừng giao tranh, từng người một nối tiếp nhau nhảy lên đài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.