Chương 1228
Bân Bân
16/06/2022
Sư phụ của Mặc Đao lên tiếng, rồi lại tiếp tục trị thương cho Mặc Đao.
Trị thương đã đến giai đoạn cuối cùng, lúc này Mặc Đao thực sự không thích hợp để di chuyển.
“Được thôi”, Ngô Huyền Thông cười nói.
Cũng không cần ông ta rút, chừa cho hắn ta tấm ngọc bài cuối cùng là được.
Thực lực của Mặc Đao không tầm thường, xếp hạng cũng không tệ, nên chừa cho hắn ta một con đường để tiếp tục.
Mặc Đao đã gặp may mắn, hắn ta có được ngọc bài xếp vào trận cuối cùng.
Nói cách khác, hắn ta sẽ có rất nhiều thời gian để chữa trị.
“Đến đây”.
Man Đằng hú lên một tiếng như sói tru, hắn ta không hề bước xuống đài bởi vì hắn ta sẽ đánh trận đầu tiên.
Đối thủ của hắn ta là một đệ tử mặc áo trắng, thái độ của đệ tử đó rất mâu thuẫn, nửa muốn đánh nửa muốn không, chủ yếu là bởi vì khí thế của Man Đằng lúc này hết sức đáng sợ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ tới nơi vậy. Rõ ràng là hắn ta đang muốn tìm một người để trút giận, và không may đệ tử áo trắng lại rơi vào tay hắn ta đúng thời điểm này.
“Ta… không đánh nữa”.
Đệ tử áo trắng nói xong liền quay đầu định bước xuống đài, hắn ta không hề muốn làm cái bao cát cho Man Đằng trút giận.
Man Đằng mặc kệ, hắn ta vẫn đuổi theo đối thủ, tóm đối thủ lại, nhất quyết muốn đánh nhau.
“Cút xuống!”
Ngô Huyền Thông mạnh mẽ can thiệp, nắm cổ Man Đằng như nắm cổ một con gà ném ra khỏi đài, nguyên nhân chính là bởi vì trong lòng ông ta cũng có lửa giận, tên nhóc to con này đã khiến cho ông ta thua mất mấy chục vạn lượng.
Trận thứ hai tiếp tục diễn ra.
Trận này diễn ra giữa hai nữ đệ tử, một nữ đệ tử áo tím một nữ đệ tử áo xanh.
Hai nữ đệ tử này cũng rất thú vị, đặc biệt là nữ đệ tử áo tím, từ lúc lên sân khấu cô ta không hề tung chiêu mà chỉ bỏ chạy, để cho nữ đệ tử áo xanh đuổi theo khắp đài.
“Hiểu rồi”, lão Trần Huyền vuốt râu lẩm bẩm.
Nữ đệ tử áo tím là sư muội của Mặc Đao, cô ta chỉ chạy chứ không đánh nhau chẳng qua là muốn câu giờ cho sư huynh của mình trị thương, đảm bảo để cho hắn ta có thể thượng đài trong trận đấu cuối cùng, nếu không thì hắn ta sẽ thực sự bị loại.
Nữ đệ tử áo tím có nhiệm vụ, mà nữ đệ tử áo xanh cũng có nhiệm vụ.
Bởi vì sư huynh của cô ta chính là đối thủ của Mặc Đao trong trận cuối cùng.
Một bên muốn kéo dài thời gian, một bên lại muốn tranh thủ thời gian, cục diện trên đài lúc này chính là như vậy.
“Nếu như phải đánh với nữ đệ tử thì ngươi có đập người ta kiểu đó không?”, lão Trần Huyền liếc nhìn Triệu Bân hỏi.
“Cũng còn tùy xem nữ đệ tử đó là ai”, Triệu Bân đáp.
Nếu đối thủ là Thanh Dao và Chiêu Tuyết thì chắc chắn hắn sē không đập. Nhưng nếu như đối thủ của hắn là Sẽ Về Sương và Bát Nhã thì bùm! Hắn nhất định sẽ đập cho chết! Các nữ đệ tử cũng nên… để phòng bị hắn đập.
Trị thương đã đến giai đoạn cuối cùng, lúc này Mặc Đao thực sự không thích hợp để di chuyển.
“Được thôi”, Ngô Huyền Thông cười nói.
Cũng không cần ông ta rút, chừa cho hắn ta tấm ngọc bài cuối cùng là được.
Thực lực của Mặc Đao không tầm thường, xếp hạng cũng không tệ, nên chừa cho hắn ta một con đường để tiếp tục.
Mặc Đao đã gặp may mắn, hắn ta có được ngọc bài xếp vào trận cuối cùng.
Nói cách khác, hắn ta sẽ có rất nhiều thời gian để chữa trị.
“Đến đây”.
Man Đằng hú lên một tiếng như sói tru, hắn ta không hề bước xuống đài bởi vì hắn ta sẽ đánh trận đầu tiên.
Đối thủ của hắn ta là một đệ tử mặc áo trắng, thái độ của đệ tử đó rất mâu thuẫn, nửa muốn đánh nửa muốn không, chủ yếu là bởi vì khí thế của Man Đằng lúc này hết sức đáng sợ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ tới nơi vậy. Rõ ràng là hắn ta đang muốn tìm một người để trút giận, và không may đệ tử áo trắng lại rơi vào tay hắn ta đúng thời điểm này.
“Ta… không đánh nữa”.
Đệ tử áo trắng nói xong liền quay đầu định bước xuống đài, hắn ta không hề muốn làm cái bao cát cho Man Đằng trút giận.
Man Đằng mặc kệ, hắn ta vẫn đuổi theo đối thủ, tóm đối thủ lại, nhất quyết muốn đánh nhau.
“Cút xuống!”
Ngô Huyền Thông mạnh mẽ can thiệp, nắm cổ Man Đằng như nắm cổ một con gà ném ra khỏi đài, nguyên nhân chính là bởi vì trong lòng ông ta cũng có lửa giận, tên nhóc to con này đã khiến cho ông ta thua mất mấy chục vạn lượng.
Trận thứ hai tiếp tục diễn ra.
Trận này diễn ra giữa hai nữ đệ tử, một nữ đệ tử áo tím một nữ đệ tử áo xanh.
Hai nữ đệ tử này cũng rất thú vị, đặc biệt là nữ đệ tử áo tím, từ lúc lên sân khấu cô ta không hề tung chiêu mà chỉ bỏ chạy, để cho nữ đệ tử áo xanh đuổi theo khắp đài.
“Hiểu rồi”, lão Trần Huyền vuốt râu lẩm bẩm.
Nữ đệ tử áo tím là sư muội của Mặc Đao, cô ta chỉ chạy chứ không đánh nhau chẳng qua là muốn câu giờ cho sư huynh của mình trị thương, đảm bảo để cho hắn ta có thể thượng đài trong trận đấu cuối cùng, nếu không thì hắn ta sẽ thực sự bị loại.
Nữ đệ tử áo tím có nhiệm vụ, mà nữ đệ tử áo xanh cũng có nhiệm vụ.
Bởi vì sư huynh của cô ta chính là đối thủ của Mặc Đao trong trận cuối cùng.
Một bên muốn kéo dài thời gian, một bên lại muốn tranh thủ thời gian, cục diện trên đài lúc này chính là như vậy.
“Nếu như phải đánh với nữ đệ tử thì ngươi có đập người ta kiểu đó không?”, lão Trần Huyền liếc nhìn Triệu Bân hỏi.
“Cũng còn tùy xem nữ đệ tử đó là ai”, Triệu Bân đáp.
Nếu đối thủ là Thanh Dao và Chiêu Tuyết thì chắc chắn hắn sē không đập. Nhưng nếu như đối thủ của hắn là Sẽ Về Sương và Bát Nhã thì bùm! Hắn nhất định sẽ đập cho chết! Các nữ đệ tử cũng nên… để phòng bị hắn đập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.