Chương 1239
Bân Bân
16/06/2022
Bao nhiêu năm nay, đánh nhau với những người cùng thế hệ không biết
bao nhiêu lần, đây là lần đầu tiên bị khinh thường đến thế, bản thể còn
chẳng buồn nhúc nhích, dùng phân thân để đánh nhau, xem ra chút tu vi
của hắn ta cũng chỉ xứng đánh với phân thân mà thôi.
“Nha đầu, ngươi…”, Ngô Huyền Thông nhìn về phía Sở Vô Sương.
“Phân thân thua tức là ta thua”, Sở Vô Sương thản nhiên nói một câu.
Lời nói đó khiến pha hành động này lại càng thêm chói mắt.
Quyết đoán biết là bao nhiêu!
Nếu thất bại sẽ mất mặt biết là bao nhiêu cơ chứ!
Nhưng nếu cô ta đã dám nói như thế thì hẳn là cũng nắm chắc phần thắng.
“Thế thì bắt đầu thôi”.
Ngô Huyền Thông chắp hai tay sau lưng, giả vờ giả vịt rời khỏi sàn đấu.
Chủ trì nhiều trận tỷ thí như thế rồi, chỉ có trận này là lạ đời nhất, dùng phân thân để thay thế bản thể.
Tất cả mọi người đều nhìn lên đài chiến đấu.
Lâm Tà đứng sừng sững trên đài, khí thế mạnh mẽ, rực rỡ chói mắt, dùng hết tất cả lực chiến của mình, mái tóc đen như suối, bầu trời bắt đầu nổi gió, không còn che giấu bất kỳ điều gì, dùng đến sức mạnh lớn nhất… Từ khi tỷ thí bắt đầu đến nay.
Phân thân Sở Vô Sương bên kia thì ngược lại, đứng yên đó, cả người sương khói lượn lờ, dường như có mưa bụi lất phất, trông cứ như cảnh đẹp trong giấc mộng hư ảo, không nhiễm bụi trần, rất giống nàng tiên trong bức tranh.
“Sư tỷ, đắc tội”.
Lâm Tà hét lớn tiếng, ra tay trước, một đường kiếm hình vòm được rót thêm chân nguyên, khắc lực huyết mạch, kiếm quang hắn ta như gió, nhát kiếm đầy bá đạo.
Mọi người đều liếc sang nhìn phân thân của Sở Vô Sương.
Lâm Tà tung chiêu, cô ta vẫn như tảng băng đứng đó không nhúc nhích như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Keng!
Trong nháy mắt, kiếm của Lâm Tà đã ập đến.
Đến tận lúc này phân thân của Sở Vô Sương mới đưa tay lên, hai ngón tay ngọc kẹp lấy mũi kiếm của Lâm Tà, ngón tay chứa đầy chân nguyên nhanh chóng xóa tan kiếm uy.
“Mạnh thế ư?”, tất cả mọi người giật mình.
Các đệ tử yêu nghiệt khác như là chân thể âm băng, như là Liễu Như Nguyệt, hay Vô Niệm… Đều lộ vẻ giật mình.
Người tĩnh lặng như Mặc Đao cũng nhìn cô ta với ánh mắt kiêng dè.
Người hiếu chiến như Man Đằng cũng nuốt nước bọt.
Lực chiến của Lâm Tà không kém, một kiếm mạnh nhất lại bị phân thân của Sở Vô Sương thoải mái phá giải, thảo nào sư phụ lại dặn dò nếu đụng độ với Sở Vô Sương thì cứ trực tiếp nhận thua cho an toàn.
Người hoảng hốt nhất là Lâm Tà, dù hắn ta bùng nổ bao nhiêu chân nguyên thì cũng không thể đâm vào dù chỉ một chút.
“Đúng là yêu nghiệt. Triệu Bân hít một hơi thật sâu, bắt đầu lộ vẻ e dè từ khi tỷ thí tân tống bắt đầu đến tận hôm nay, không phải với phân thân Sở Vô Sương mà là bản thể, đúng là mạnh quá đáng! Các trường lão thì bình tĩnh hơn. Họ biết con bé này nghịch thiên lắm nên cũng không khiếp sợ quá nhiều.
“Nha đầu, ngươi…”, Ngô Huyền Thông nhìn về phía Sở Vô Sương.
“Phân thân thua tức là ta thua”, Sở Vô Sương thản nhiên nói một câu.
Lời nói đó khiến pha hành động này lại càng thêm chói mắt.
Quyết đoán biết là bao nhiêu!
Nếu thất bại sẽ mất mặt biết là bao nhiêu cơ chứ!
Nhưng nếu cô ta đã dám nói như thế thì hẳn là cũng nắm chắc phần thắng.
“Thế thì bắt đầu thôi”.
Ngô Huyền Thông chắp hai tay sau lưng, giả vờ giả vịt rời khỏi sàn đấu.
Chủ trì nhiều trận tỷ thí như thế rồi, chỉ có trận này là lạ đời nhất, dùng phân thân để thay thế bản thể.
Tất cả mọi người đều nhìn lên đài chiến đấu.
Lâm Tà đứng sừng sững trên đài, khí thế mạnh mẽ, rực rỡ chói mắt, dùng hết tất cả lực chiến của mình, mái tóc đen như suối, bầu trời bắt đầu nổi gió, không còn che giấu bất kỳ điều gì, dùng đến sức mạnh lớn nhất… Từ khi tỷ thí bắt đầu đến nay.
Phân thân Sở Vô Sương bên kia thì ngược lại, đứng yên đó, cả người sương khói lượn lờ, dường như có mưa bụi lất phất, trông cứ như cảnh đẹp trong giấc mộng hư ảo, không nhiễm bụi trần, rất giống nàng tiên trong bức tranh.
“Sư tỷ, đắc tội”.
Lâm Tà hét lớn tiếng, ra tay trước, một đường kiếm hình vòm được rót thêm chân nguyên, khắc lực huyết mạch, kiếm quang hắn ta như gió, nhát kiếm đầy bá đạo.
Mọi người đều liếc sang nhìn phân thân của Sở Vô Sương.
Lâm Tà tung chiêu, cô ta vẫn như tảng băng đứng đó không nhúc nhích như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Keng!
Trong nháy mắt, kiếm của Lâm Tà đã ập đến.
Đến tận lúc này phân thân của Sở Vô Sương mới đưa tay lên, hai ngón tay ngọc kẹp lấy mũi kiếm của Lâm Tà, ngón tay chứa đầy chân nguyên nhanh chóng xóa tan kiếm uy.
“Mạnh thế ư?”, tất cả mọi người giật mình.
Các đệ tử yêu nghiệt khác như là chân thể âm băng, như là Liễu Như Nguyệt, hay Vô Niệm… Đều lộ vẻ giật mình.
Người tĩnh lặng như Mặc Đao cũng nhìn cô ta với ánh mắt kiêng dè.
Người hiếu chiến như Man Đằng cũng nuốt nước bọt.
Lực chiến của Lâm Tà không kém, một kiếm mạnh nhất lại bị phân thân của Sở Vô Sương thoải mái phá giải, thảo nào sư phụ lại dặn dò nếu đụng độ với Sở Vô Sương thì cứ trực tiếp nhận thua cho an toàn.
Người hoảng hốt nhất là Lâm Tà, dù hắn ta bùng nổ bao nhiêu chân nguyên thì cũng không thể đâm vào dù chỉ một chút.
“Đúng là yêu nghiệt. Triệu Bân hít một hơi thật sâu, bắt đầu lộ vẻ e dè từ khi tỷ thí tân tống bắt đầu đến tận hôm nay, không phải với phân thân Sở Vô Sương mà là bản thể, đúng là mạnh quá đáng! Các trường lão thì bình tĩnh hơn. Họ biết con bé này nghịch thiên lắm nên cũng không khiếp sợ quá nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.