Chương 1255
Bân Bân
16/06/2022
“Ép ta phải dùng đến sức mạnh à”, Hàn Tuyết hờ hững nói, cơ thể bắt
đầu bay lên, khí âm băng mạnh mẽ tuôn trào, những nơi cô ta đến thì
không khí lưu động và linh khí đều đông lạnh thành băng.
“Ngươi biết bay!”, Man Đằng ngẩng đầu lên.
“Biết bay thật kìa!”, đệ tử dưới dài cũng ngửa đầu lên.
Soạt!
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Hàn Tuyết bay lên giữa không trung mọc ra một đôi cánh.
Đó không phải là hai cái cánh thật, mỗi một chiếc lông chim đều được ngưng tụ từ băng, khi đôi cánh ấy vỗ thì khí lạnh quay cuồng, còn có vầng sáng lạnh lẽo kỳ dị dâng lên, khiến cô ta trông như một thiên sứ xinh đẹp.
“Cánh tuyệt thật”, Triệu Bân cũng nhìn thấy.
Hắn tò mò là Hàn Tuyết ngưng tụ ra cánh có thể bay lên trời cao được không.
Nếu có thể thì quá là tuyệt, không cần dùng đến thú cưỡi bay cũng có thể bay lượn trên trời.
“Xuống đây cho ta”.
Man Đằng nhảy lên, dùng đến Lang Nha Bổng.
Xấu hổ nhất là đòn tấn công đó không thể đánh tới, hay có thể nói là Hàn Tuyết đã bay rất cao.
Nói thế cũng như không, hắn ta chuyên tu thân thể, các bí thuật khác còn chẳng biết được bước cơ bản nữa là bay lên trời, rõ ràng có thể nhìn thấy nhưng không thể đánh trúng, có được hai cái cánh, chẳng những đẹp mà còn hữu dụng.
Mọi người ngước lên nhìn thì Hàn Tuyết đã bay lên khá cao.
Cao đến cỡ nào thì ít nhất là Man Đằng không thể với tới, chỉ có thể ngước mắt lên nhìn.
Ánh sáng từ mặt trời khiến bóng dáng Hàn Tuyết càng duyên dáng uyển chuyển hơn, cứ như một thiên sứ giáng trần.
“Man Đằng sắp thua rồi”, Triệu Bân suy đoán.
Hàn Tuyết bay lên cao như thế không phải để đi bộ trên trời mà là dùng đến chiêu lớn.
“Thiên pháp: Lăng Tiêu Băng Ấn”.
Đúng như Triệu Bân đoán, Hàn Tuyết dùng chiêu lớn, một chưởng từ trên trời giáng xuống.
Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy nó giống như một bàn tay ngọc mềm mại, to khoảng mười thước, giữa lòng bàn tay có những đạo ấn băng giá lưu chuyển, mang theo sức ép kinh người bạt vía.
“Cái này… giống như một loại pháp chưởng từ trên trời giáng xuống”.
Tô Vũ thấy vậy liền nhanh chóng đứng dậy, rất nhiều nhân tài xung quanh cũng rời khỏi chỗ ngồi của mình, rút lui về phía sau. Chưởng pháp từ trên trời giáng xuống này vẫn coi như lợi hại, nếu đánh chúng vào bọn họ thì coi như toi đời.
“Chiêu này khá mạnh đấy”, Ngô Huyền Thông khoát tay nói, cũng lùi lại vài bước.
“Sự lợi hại của chân thể âm băng, thật sự không phải đùa”, Linh Lung cũng thở dài.
“Uy lực mạnh mẽ quá”, Triệu Bân ngẩng đầu nói.
Đến hắn còn nói như vậy, huống chi những đệ tử bình thường kia, ai nấy sắc mặt đại biến, chưởng ấn còn chưa rơi xuống thì uy lực của nó đã khiến mọi người khó thở, nếu như ở trên đài đấu có lẽ sớm đã bị nghiền thành cục bột rồi.
“Ngươi biết bay!”, Man Đằng ngẩng đầu lên.
“Biết bay thật kìa!”, đệ tử dưới dài cũng ngửa đầu lên.
Soạt!
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Hàn Tuyết bay lên giữa không trung mọc ra một đôi cánh.
Đó không phải là hai cái cánh thật, mỗi một chiếc lông chim đều được ngưng tụ từ băng, khi đôi cánh ấy vỗ thì khí lạnh quay cuồng, còn có vầng sáng lạnh lẽo kỳ dị dâng lên, khiến cô ta trông như một thiên sứ xinh đẹp.
“Cánh tuyệt thật”, Triệu Bân cũng nhìn thấy.
Hắn tò mò là Hàn Tuyết ngưng tụ ra cánh có thể bay lên trời cao được không.
Nếu có thể thì quá là tuyệt, không cần dùng đến thú cưỡi bay cũng có thể bay lượn trên trời.
“Xuống đây cho ta”.
Man Đằng nhảy lên, dùng đến Lang Nha Bổng.
Xấu hổ nhất là đòn tấn công đó không thể đánh tới, hay có thể nói là Hàn Tuyết đã bay rất cao.
Nói thế cũng như không, hắn ta chuyên tu thân thể, các bí thuật khác còn chẳng biết được bước cơ bản nữa là bay lên trời, rõ ràng có thể nhìn thấy nhưng không thể đánh trúng, có được hai cái cánh, chẳng những đẹp mà còn hữu dụng.
Mọi người ngước lên nhìn thì Hàn Tuyết đã bay lên khá cao.
Cao đến cỡ nào thì ít nhất là Man Đằng không thể với tới, chỉ có thể ngước mắt lên nhìn.
Ánh sáng từ mặt trời khiến bóng dáng Hàn Tuyết càng duyên dáng uyển chuyển hơn, cứ như một thiên sứ giáng trần.
“Man Đằng sắp thua rồi”, Triệu Bân suy đoán.
Hàn Tuyết bay lên cao như thế không phải để đi bộ trên trời mà là dùng đến chiêu lớn.
“Thiên pháp: Lăng Tiêu Băng Ấn”.
Đúng như Triệu Bân đoán, Hàn Tuyết dùng chiêu lớn, một chưởng từ trên trời giáng xuống.
Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy nó giống như một bàn tay ngọc mềm mại, to khoảng mười thước, giữa lòng bàn tay có những đạo ấn băng giá lưu chuyển, mang theo sức ép kinh người bạt vía.
“Cái này… giống như một loại pháp chưởng từ trên trời giáng xuống”.
Tô Vũ thấy vậy liền nhanh chóng đứng dậy, rất nhiều nhân tài xung quanh cũng rời khỏi chỗ ngồi của mình, rút lui về phía sau. Chưởng pháp từ trên trời giáng xuống này vẫn coi như lợi hại, nếu đánh chúng vào bọn họ thì coi như toi đời.
“Chiêu này khá mạnh đấy”, Ngô Huyền Thông khoát tay nói, cũng lùi lại vài bước.
“Sự lợi hại của chân thể âm băng, thật sự không phải đùa”, Linh Lung cũng thở dài.
“Uy lực mạnh mẽ quá”, Triệu Bân ngẩng đầu nói.
Đến hắn còn nói như vậy, huống chi những đệ tử bình thường kia, ai nấy sắc mặt đại biến, chưởng ấn còn chưa rơi xuống thì uy lực của nó đã khiến mọi người khó thở, nếu như ở trên đài đấu có lẽ sớm đã bị nghiền thành cục bột rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.