Chương 1287
Bân Bân
16/06/2022
“Ai?”
“Đại Hạ Hồng Uyên, Đại Hạ Hồng Tước, nữ soái Xích Diễm”.
“Cái này…”
Triệu Bân không khỏi nhếch miệng, đây cũng có phần quá cơ mật rồi! Lẽ nào ngay cả phụ mẫu của Sở Vô Sương cũng không biết hai loại thuộc tính khác? Hay nói là nữ soái dồn hết tâm trí giấu giếm cho bọn họ?”
“Nha đầu này… có chỗ dựa rất lớn”, lão Trần Huyền nhiều thâm ý trong lời nói.
“Lớn thế nào”, Triệu Bân lại nhướng mi.
“Bí mật”, lão Trần Huyền hơi thâm trầm vuốt râu.
Triệu Bân hít sâu một hơi, chớp mắt liền muốn lấy ra một cây gậy, chọc vào cái người này hai cái, sao còn thừa nước đục thả câu chứ? Ăn nói vòng vo như vậy, đi ra ngoài rất dễ bị ăn đòn.
Phụt! Phụt!
Lúc hai người trò chuyện, Vô Niệm lại phun máu.
Kiếm khí một phân thành năm kia quả thật là ác liệt vô cùng, nhằm vào Vô Niệm toàn thân trong vũng máu.
Tiểu đầu trọc đủ kiên trì, cứng rắn chống lại không đầu hàng.
“Đừng đánh nữa”.
Tô Vũ không nhìn nổi, kêu lên một tiếng.
Con mẹ nó đây là tỷ thí? Toàn bộ là một người treo lên đánh đấy chứ!
Từ đầu tới đuôi cũng không thấy Sở Vô Sương di chuyển bước chân, trực tiếp treo Tiểu Vô Niệm lên đánh.
“Đồ nhi… đủ rồi”, sư phụ của Vô Niệm cũng đứng lên.
Cũng không thể lại để Vô Niệm đánh nữa, đánh tiếp nữa sẽ tổn căn cơ.
Sở Vô Sương không phải là một đệ tử bình thường, kiếm khí của cô ta cũng không phải kiếm khí bình thường, là tự mang kiếm uy. Hơn nữa còn có ý kiếm đáng sợ, xâm nhập thể phách, vết thương chính là căn cơ của võ đạo!
“Phá… cho ta!”
Đáp lại Tô Vũ và sư phó là một tiếng gầm của Vô Niệm.
Tên tiểu đầu trọc này quả thật nổi bật, đã động vào cấm pháp kiếm quyết, lại là một kiếm càn quét năm kiếm khí, vì thế hắn ta cũng trả một cái giá vô cùng thảm thiết, một cánh tay rũ xuống, suýt chút nữa bị phế.
“Không phải đối thủ của ta, sớm đi xuống đài đi”, Sở Vô Sương khẽ hé môi.
“Ta còn chưa đánh đã”, Tiểu Vô Niệm che bả vai, cũng là một tên quật cường.
“Không tự lượng sức mình”.
Sở Vô Sương đã mất kiên nhẫn, cũng thay đổi phong cách thật.
Kèm một tiếng kiếm vang, đường thứ tư kiếm khí ngũ sắc bắn tới, mạnh đến mức dễ như trở bàn tay.
“Chiến”.
Vô Niệm gào thét một tiếng, nâng kiếm xông tới.
Rồi sau đó chính là một đường huyết quang cực kỳ chói mắt, kiếm gãy màu bạc của hắn ta lần thứ hai bị đánh bay, lần thứ ba hắn ta bị lật đổ, còn chưa định hình được, kiếm khí ngũ sắc đã chạy thẳng đến mi tâm.
Sắc mặt Vô Niệm sợ hãi, quả thật không cản nổi một kích này.
Tiếng kiếm vang chói tai, kiếm khí ngũ sắc giết tới.
Chỉ có điều, lúc kiếm khí bắn tới ngoài mi tâm hắn ta một tấc, lại đột ngột dừng lại, sau đó chậm rãi tiêu tán, dù như vậy, một tia kiếm uy mà trên kiếm khí cuốn lấy cũng chém vào da thịt hắn ta.
Không sai, là Sở Vô Sương giữ tay lại.
“Đại Hạ Hồng Uyên, Đại Hạ Hồng Tước, nữ soái Xích Diễm”.
“Cái này…”
Triệu Bân không khỏi nhếch miệng, đây cũng có phần quá cơ mật rồi! Lẽ nào ngay cả phụ mẫu của Sở Vô Sương cũng không biết hai loại thuộc tính khác? Hay nói là nữ soái dồn hết tâm trí giấu giếm cho bọn họ?”
“Nha đầu này… có chỗ dựa rất lớn”, lão Trần Huyền nhiều thâm ý trong lời nói.
“Lớn thế nào”, Triệu Bân lại nhướng mi.
“Bí mật”, lão Trần Huyền hơi thâm trầm vuốt râu.
Triệu Bân hít sâu một hơi, chớp mắt liền muốn lấy ra một cây gậy, chọc vào cái người này hai cái, sao còn thừa nước đục thả câu chứ? Ăn nói vòng vo như vậy, đi ra ngoài rất dễ bị ăn đòn.
Phụt! Phụt!
Lúc hai người trò chuyện, Vô Niệm lại phun máu.
Kiếm khí một phân thành năm kia quả thật là ác liệt vô cùng, nhằm vào Vô Niệm toàn thân trong vũng máu.
Tiểu đầu trọc đủ kiên trì, cứng rắn chống lại không đầu hàng.
“Đừng đánh nữa”.
Tô Vũ không nhìn nổi, kêu lên một tiếng.
Con mẹ nó đây là tỷ thí? Toàn bộ là một người treo lên đánh đấy chứ!
Từ đầu tới đuôi cũng không thấy Sở Vô Sương di chuyển bước chân, trực tiếp treo Tiểu Vô Niệm lên đánh.
“Đồ nhi… đủ rồi”, sư phụ của Vô Niệm cũng đứng lên.
Cũng không thể lại để Vô Niệm đánh nữa, đánh tiếp nữa sẽ tổn căn cơ.
Sở Vô Sương không phải là một đệ tử bình thường, kiếm khí của cô ta cũng không phải kiếm khí bình thường, là tự mang kiếm uy. Hơn nữa còn có ý kiếm đáng sợ, xâm nhập thể phách, vết thương chính là căn cơ của võ đạo!
“Phá… cho ta!”
Đáp lại Tô Vũ và sư phó là một tiếng gầm của Vô Niệm.
Tên tiểu đầu trọc này quả thật nổi bật, đã động vào cấm pháp kiếm quyết, lại là một kiếm càn quét năm kiếm khí, vì thế hắn ta cũng trả một cái giá vô cùng thảm thiết, một cánh tay rũ xuống, suýt chút nữa bị phế.
“Không phải đối thủ của ta, sớm đi xuống đài đi”, Sở Vô Sương khẽ hé môi.
“Ta còn chưa đánh đã”, Tiểu Vô Niệm che bả vai, cũng là một tên quật cường.
“Không tự lượng sức mình”.
Sở Vô Sương đã mất kiên nhẫn, cũng thay đổi phong cách thật.
Kèm một tiếng kiếm vang, đường thứ tư kiếm khí ngũ sắc bắn tới, mạnh đến mức dễ như trở bàn tay.
“Chiến”.
Vô Niệm gào thét một tiếng, nâng kiếm xông tới.
Rồi sau đó chính là một đường huyết quang cực kỳ chói mắt, kiếm gãy màu bạc của hắn ta lần thứ hai bị đánh bay, lần thứ ba hắn ta bị lật đổ, còn chưa định hình được, kiếm khí ngũ sắc đã chạy thẳng đến mi tâm.
Sắc mặt Vô Niệm sợ hãi, quả thật không cản nổi một kích này.
Tiếng kiếm vang chói tai, kiếm khí ngũ sắc giết tới.
Chỉ có điều, lúc kiếm khí bắn tới ngoài mi tâm hắn ta một tấc, lại đột ngột dừng lại, sau đó chậm rãi tiêu tán, dù như vậy, một tia kiếm uy mà trên kiếm khí cuốn lấy cũng chém vào da thịt hắn ta.
Không sai, là Sở Vô Sương giữ tay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.