Chương 1325
Bân Bân
17/06/2022
Bữa tối nhanh chóng sẵn sàng.
Một sư phụ ăn cơm cùng bốn đồ nhi, bầu không khí hết sức ấm áp.
“Cơ Ngân!”
Mọi người còn chưa kịp nhấc đũa thì đã nghe thấy một tiếng gầm giận dữ.
Tiếng gầm này rất lớn, hơn phân nữa ngoại môn đều có thể nghe thấy.
“Vệ Xuyên?”, có không ít người nhướng mày.
Nghe giọng điệu thì chắc chắn là Vệ Xuyên rồi.
Nghe giọng điệu thì chắc là tên đó đang tức giận lắm.
Đâu chỉ tức giận, Vệ Xuyên gần như đã muốn bùng nổ phẫn nộ, hắn bị treo ở ngọn núi phía sau cả một ngày một đêm, không phẫn nộ mới là lạ, nếu như không phải tỷ thí tân tông đã kết thúc và có người ra ngọn núi phía sau tu luyện phát hiện thì hắn ta sẽ còn bị treo ở đó cho tới bao giờ? Bây giờ hắn ta đã thoát được, tất nhiên sẽ nhanh chóng chạy đi tìm người đã treo mình lên để thanh toán, mà Cơ Ngân cũng chính là người đó!
Chỉ một lúc sau mọi người đã thấy Lạc Hà đi lên đỉnh Tử Trúc.
Đi theo cô ta còn có Vệ Xuyên… ầy… Vệ Xuyên đã có quần áo mặc rồi.
Hắn ta đã không còn mặt mũi nào nữa, vừa nhìn thấy Triệu Bân thì hắn ta đã nhe răng trợn mắt, nét mặt dữ tợn như quỷ, nghiến răng nghiến lợi, nếu như không có Lạc Hà ngăn cản thì hắn ta đã vác đao xông lên rồi.
“Sư tỷ, chuyện này là…”, Vân Yên khó hiểu hỏi.
“Cơ Ngân nhà muội đã treo Vệ Xuyên nhà ta ở ngọn núi phía sau một ngày một đêm, còn cướp hết bảo bối của nó, việc này muội nhất định phải ra mặt nói chuyện đàng hoàng với ta”, sắc mặt của Lạc Hà đã tối sầm lại.
“Chuyện gì đây?”, Vân Yên nhướng mày nhìn Triệu Bân.
“Là hắn ta đuổi giết Lăng Phi trước”, Triệu Bân ho khan một tiếng nói.
“Chuyện của ta và Lăng Phi thì có liên quan gì đến ngươi?”, Vệ Xuyên quát lên.
“Lăng Phi là người của đỉnh Tử Trúc”, Triệu Bân bình tĩnh nói.
“Đúng vậy, ta là người của đỉnh Tử Trúc”, Lăng Phi cũng đưa ra ngọc bài của đỉnh Tử Trúc rồi nói.
“Vớ vẩn… đêm qua ngươi chưa phải là người của đỉnh Tử Trúc”, Vệ Xuyên lại quát.
“Nói bừa, ta đã là người của đỉnh Tử Trúc từ lâu rồi”.
“Còn dám ngụy biện?”
“Đủ rồi”, Lạc Hà trầm giọng nói, sau đó duỗi tay ra: “Giao bảo bối cướp được ra đây”.
“Ngươi lấy bảo bối của hắn ta sao?”
“Không, làm gì có!”
“Vậy thì ai lấy?”
“Có quỷ mới biết”.
“Chắc là ai đó làm quá nhiều việc ác nên ngay cả ông trời cũng không chịu được”.
Triệu Bân và Lăng Phi kẻ tung người hứng giống như đang diễn kịch đùa giỡn hai người trước mặt. Bảo bối đã vào túi ta rồi mà còn muốn lấy lại sao? Mơ gì đẹp vậy?
Xích Yên nghe xong thì che miệng cười trộm.
Một sư phụ ăn cơm cùng bốn đồ nhi, bầu không khí hết sức ấm áp.
“Cơ Ngân!”
Mọi người còn chưa kịp nhấc đũa thì đã nghe thấy một tiếng gầm giận dữ.
Tiếng gầm này rất lớn, hơn phân nữa ngoại môn đều có thể nghe thấy.
“Vệ Xuyên?”, có không ít người nhướng mày.
Nghe giọng điệu thì chắc chắn là Vệ Xuyên rồi.
Nghe giọng điệu thì chắc là tên đó đang tức giận lắm.
Đâu chỉ tức giận, Vệ Xuyên gần như đã muốn bùng nổ phẫn nộ, hắn bị treo ở ngọn núi phía sau cả một ngày một đêm, không phẫn nộ mới là lạ, nếu như không phải tỷ thí tân tông đã kết thúc và có người ra ngọn núi phía sau tu luyện phát hiện thì hắn ta sẽ còn bị treo ở đó cho tới bao giờ? Bây giờ hắn ta đã thoát được, tất nhiên sẽ nhanh chóng chạy đi tìm người đã treo mình lên để thanh toán, mà Cơ Ngân cũng chính là người đó!
Chỉ một lúc sau mọi người đã thấy Lạc Hà đi lên đỉnh Tử Trúc.
Đi theo cô ta còn có Vệ Xuyên… ầy… Vệ Xuyên đã có quần áo mặc rồi.
Hắn ta đã không còn mặt mũi nào nữa, vừa nhìn thấy Triệu Bân thì hắn ta đã nhe răng trợn mắt, nét mặt dữ tợn như quỷ, nghiến răng nghiến lợi, nếu như không có Lạc Hà ngăn cản thì hắn ta đã vác đao xông lên rồi.
“Sư tỷ, chuyện này là…”, Vân Yên khó hiểu hỏi.
“Cơ Ngân nhà muội đã treo Vệ Xuyên nhà ta ở ngọn núi phía sau một ngày một đêm, còn cướp hết bảo bối của nó, việc này muội nhất định phải ra mặt nói chuyện đàng hoàng với ta”, sắc mặt của Lạc Hà đã tối sầm lại.
“Chuyện gì đây?”, Vân Yên nhướng mày nhìn Triệu Bân.
“Là hắn ta đuổi giết Lăng Phi trước”, Triệu Bân ho khan một tiếng nói.
“Chuyện của ta và Lăng Phi thì có liên quan gì đến ngươi?”, Vệ Xuyên quát lên.
“Lăng Phi là người của đỉnh Tử Trúc”, Triệu Bân bình tĩnh nói.
“Đúng vậy, ta là người của đỉnh Tử Trúc”, Lăng Phi cũng đưa ra ngọc bài của đỉnh Tử Trúc rồi nói.
“Vớ vẩn… đêm qua ngươi chưa phải là người của đỉnh Tử Trúc”, Vệ Xuyên lại quát.
“Nói bừa, ta đã là người của đỉnh Tử Trúc từ lâu rồi”.
“Còn dám ngụy biện?”
“Đủ rồi”, Lạc Hà trầm giọng nói, sau đó duỗi tay ra: “Giao bảo bối cướp được ra đây”.
“Ngươi lấy bảo bối của hắn ta sao?”
“Không, làm gì có!”
“Vậy thì ai lấy?”
“Có quỷ mới biết”.
“Chắc là ai đó làm quá nhiều việc ác nên ngay cả ông trời cũng không chịu được”.
Triệu Bân và Lăng Phi kẻ tung người hứng giống như đang diễn kịch đùa giỡn hai người trước mặt. Bảo bối đã vào túi ta rồi mà còn muốn lấy lại sao? Mơ gì đẹp vậy?
Xích Yên nghe xong thì che miệng cười trộm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.