Chương 1343
Bân Bân
17/06/2022
Uỳnh!
Nhát kiếm lao chệch đi, Triệu Bân và Sở Vô Sương lướt qua nhau.
Đợi khi Triệu Bân đứng vững thì “đùng” một tiếng, hắn giẫm vỡ sàn đá xanh của võ đài.
Hiện trường im lặng đến đáng sợ.
Thủy Mạc Thiên Hoa không có gì xâm phạm được, thần thoại này bị phá vỡ rồi.
Trong số các đệ tử cùng lứa, Cơ Ngân là kẻ đầu tiên phá được Thủy Mạc Thiên Hoa, đã vậy mà hắn chỉ mới ở cảnh giới Chân Linh, điều này khiến hiện trường không khỏi chấn động. Nếu hắn tiến tới cảnh giới Huyền Dương, chắc chắn có thể khiến Sở Vô Sương bị thương nặng bằng một nhát kiếm.
“Đầu ta hơi choáng đó nha”, lão Trần Huyền ôm đầu.
“Ta cũng choáng lắm”, lão đạo Huyền Sơn thì day trán.
Hay nói cách khác, mấy người đang thoái thác kia đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Đúng là thiên tài cái thế mà! Mẹ kiếp, bỏ lỡ tên này rồi, tìm đâu ra phường yêu nghiệt này nữa.
“Mạnh đến mức hơi bị vô lý luôn”, Tiểu Vô Niệm lầm bầm.
Chúng đệ tử yêu nghiệt cũng phải im lặng.
Thế giới này bị làm sao vậy, một võ tu Chân Linh hà cớ đáng sợ đến mức này.
“Sao không nhìn xem đấy là đệ tử do ai dạy dỗ!”, Nguyệt Thần hất tóc.
Tạm thời không bàn đến chuyện thắng thua, nhưng nhát kiếm này của Triệu Bân rất đã mắt.
Có điều, chỉ dựa vào mấy thứ này mà muốn đánh bại Sở Vô Sương, còn khướt nhỉ? Cô nhóc kia còn chưa thực sự sử dụng năng lực của mình, người có thuộc tính ngũ hành đâu phải trò đùa, Triệu Bân chưa chắc đã hạ gục được cô ta.
“Sư thúc, luồng khí màu tím trên thanh kiếm kia… là gì thế?”
Bạch Huyền Thạch cũng có mặt, sư thúc mà lão ta gọi tất nhiên là Linh Lung.
Lão ta nhìn thấy rõ ràng, thứ bổ sung uy lực cho nhát kiếm của Triệu Bân không chỉ là thiên lôi, mà còn có một luồng khí màu tím không rõ lai lịch, chỉ biết uy lực của thứ này không thua kém thiên lôi, không thể chối bỏ công sức của nó khi Triệu Bân cản phá Thủy Mạc Thiên Hoa.
“Khí Huyền Hoàng?”
Câu nói của Linh Lung không biết là đang trả lời hay đang nói một mình.
Dù đã đạt tới đỉnh cao Địa Tạng, cô ta cũng không dám khẳng định luồng khí màu tím kia có phải khí Huyền Hoàng trong truyền thuyết hay không. Nếu đúng là như thế thì đáng sợ quá, loại khí đó… cho dù là cao thủ Thiên Võ, cũng phải thèm rỏ dãi.
“Vân Yên, đồ đệ của ngươi mạnh quá đó”, Đào Tiên Tử cảm thán.
“Ta… cũng ngạc nhiên lắm đấy chứ”, nụ cười của Vân Yên lộ vẻ ngơ ngẩn.
Quả thực, chính cô ta kinh ngạc suốt cả quá trình, từ lần đầu tiên Triệu Bân lên võ đài, đến khi hắn phá vỡ được Thủy Mạc Thiên Hoa, thấy lần nào là chấn động lần đó, dù cho đến hiện giờ đồ đệ của cô ta vẫn còn giấu một ít “căn cơ”.
Trên võ đài, Triệu Bân đã quay người, Sở Vô Sương cũng quay lại.
Hai người vốn quay lưng vào nhau lại một lần nữa đối mặt.
“Ngươi… mạnh hơn tưởng tượng của ta”, vẻ mặt của Sở Vô Sương khôi phục vẻ lãnh đạm.
“Ngươi… cũng chịu đòn khá hơn ta đã tưởng tượng”, câu nói của Triệu Bân có vẻ gây cười nhiều hơn.
“Khởi động… đến đây thôi!”. Sở Vô Sương điềm tĩnh nói.
Nhát kiếm lao chệch đi, Triệu Bân và Sở Vô Sương lướt qua nhau.
Đợi khi Triệu Bân đứng vững thì “đùng” một tiếng, hắn giẫm vỡ sàn đá xanh của võ đài.
Hiện trường im lặng đến đáng sợ.
Thủy Mạc Thiên Hoa không có gì xâm phạm được, thần thoại này bị phá vỡ rồi.
Trong số các đệ tử cùng lứa, Cơ Ngân là kẻ đầu tiên phá được Thủy Mạc Thiên Hoa, đã vậy mà hắn chỉ mới ở cảnh giới Chân Linh, điều này khiến hiện trường không khỏi chấn động. Nếu hắn tiến tới cảnh giới Huyền Dương, chắc chắn có thể khiến Sở Vô Sương bị thương nặng bằng một nhát kiếm.
“Đầu ta hơi choáng đó nha”, lão Trần Huyền ôm đầu.
“Ta cũng choáng lắm”, lão đạo Huyền Sơn thì day trán.
Hay nói cách khác, mấy người đang thoái thác kia đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Đúng là thiên tài cái thế mà! Mẹ kiếp, bỏ lỡ tên này rồi, tìm đâu ra phường yêu nghiệt này nữa.
“Mạnh đến mức hơi bị vô lý luôn”, Tiểu Vô Niệm lầm bầm.
Chúng đệ tử yêu nghiệt cũng phải im lặng.
Thế giới này bị làm sao vậy, một võ tu Chân Linh hà cớ đáng sợ đến mức này.
“Sao không nhìn xem đấy là đệ tử do ai dạy dỗ!”, Nguyệt Thần hất tóc.
Tạm thời không bàn đến chuyện thắng thua, nhưng nhát kiếm này của Triệu Bân rất đã mắt.
Có điều, chỉ dựa vào mấy thứ này mà muốn đánh bại Sở Vô Sương, còn khướt nhỉ? Cô nhóc kia còn chưa thực sự sử dụng năng lực của mình, người có thuộc tính ngũ hành đâu phải trò đùa, Triệu Bân chưa chắc đã hạ gục được cô ta.
“Sư thúc, luồng khí màu tím trên thanh kiếm kia… là gì thế?”
Bạch Huyền Thạch cũng có mặt, sư thúc mà lão ta gọi tất nhiên là Linh Lung.
Lão ta nhìn thấy rõ ràng, thứ bổ sung uy lực cho nhát kiếm của Triệu Bân không chỉ là thiên lôi, mà còn có một luồng khí màu tím không rõ lai lịch, chỉ biết uy lực của thứ này không thua kém thiên lôi, không thể chối bỏ công sức của nó khi Triệu Bân cản phá Thủy Mạc Thiên Hoa.
“Khí Huyền Hoàng?”
Câu nói của Linh Lung không biết là đang trả lời hay đang nói một mình.
Dù đã đạt tới đỉnh cao Địa Tạng, cô ta cũng không dám khẳng định luồng khí màu tím kia có phải khí Huyền Hoàng trong truyền thuyết hay không. Nếu đúng là như thế thì đáng sợ quá, loại khí đó… cho dù là cao thủ Thiên Võ, cũng phải thèm rỏ dãi.
“Vân Yên, đồ đệ của ngươi mạnh quá đó”, Đào Tiên Tử cảm thán.
“Ta… cũng ngạc nhiên lắm đấy chứ”, nụ cười của Vân Yên lộ vẻ ngơ ngẩn.
Quả thực, chính cô ta kinh ngạc suốt cả quá trình, từ lần đầu tiên Triệu Bân lên võ đài, đến khi hắn phá vỡ được Thủy Mạc Thiên Hoa, thấy lần nào là chấn động lần đó, dù cho đến hiện giờ đồ đệ của cô ta vẫn còn giấu một ít “căn cơ”.
Trên võ đài, Triệu Bân đã quay người, Sở Vô Sương cũng quay lại.
Hai người vốn quay lưng vào nhau lại một lần nữa đối mặt.
“Ngươi… mạnh hơn tưởng tượng của ta”, vẻ mặt của Sở Vô Sương khôi phục vẻ lãnh đạm.
“Ngươi… cũng chịu đòn khá hơn ta đã tưởng tượng”, câu nói của Triệu Bân có vẻ gây cười nhiều hơn.
“Khởi động… đến đây thôi!”. Sở Vô Sương điềm tĩnh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.