Chương 1355
Bân Bân
17/06/2022
Cả hai đều đánh rất khá.
Thế này… Họ định đánh mãi thế này hay sao?
“Ngươi… Rất mạnh”.
Dù không hề muốn thừa nhận nhưng Sở Vô Sương vẫn nói ra những lời đó.
“Được cô khích lệ thế này đúng là vinh hạnh quá”.
Triệu Bân nói xong thì giơ tay lên, chĩa thẳng về phía trước.
Tiếng kiếm vang lên, một vầng sáng màu vàng bay từ bên ngoài tới, Long Uyên bị đánh bay trước đó lại trở về trong tay hắn, được hắn nhét đầy tia sét, cùng với khí huyền hoàng, thân kiếm Long Uyên cứ run lên ông ông, kiếm uy có thể chém cả đất trời, đâm vào tinh thần khiến nó đau nhói.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hắn nhắm mắt trái lại.
Cũng dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hắn lại mở mắt trái ra, luồng sáng huyền ảo kì dị chợt lóe lên.
“Thiên nhãn?”, rất nhiều người giật mình hoảng hốt.
“Cuối cùng cũng dùng đến thiên nhãn”, lão Trần Huyền vuốt chòm râu.
“Ông biết trước rồi hả?”, lần này lại đổi thành lão đạo Âu Dương nhìn lão Trần Huyền.
“Ông nói xem?”
“Hắn lại có cả thiên nhãn”.
Âm thanh hoảng hốt vang vọng trong hội trường, phần lớn mọi người đều không biết.
Cũng chỉ có vài người biết được hắn có thiên nhãn, đến nay họ vẫn không biết thiên nhãn đó có khả năng gì, nhưng giữ đến lúc này mới dùng tới thì có lẽ là mang ý đồ gì đó, nói không chừng hắn đang muốn sử dụng đại chiêu.
“Con mắt quỷ dị thật”.
Sở Vô Sương thì thầm, khẽ nhíu đôi mày xinh đẹp lại.
Không biết tại sao khi nhìn thấy con mắt đó, cô ta lại có linh cảm không được tốt.
Phụt!
Màu máu đã xuất hiện, rực rỡ chói mắt.
Chỉ một giây trước, Triệu Bân vẫn còn đứng rất xa.
Nhưng một giây sau, hắn đã đứng trước mặt Sở Vô Sương rồi.
Hơn nữa, một kiếm còn đâm xuyên qua vai phải Sở Vô Sương.
“Cái gì…”, tất cả mọi người đang xem đứng bật dậy.
“Đó là… Dịch chuyển tức thời?”, Linh Lung giật mình nói.
“Tiểu tử giỏi thật, có thể dịch chuyển tức thời”.
“Đó là bí thuật gì thế, cấm thuật của thiên nhãn ư?”
Tiếng khiếp sợ cứ vang lên mãi, thiên nhãn thuấn thân ấy mà! Rất khó đề phòng!
Lăng Phi và Xích Yên liếc sang nhìn nhau.
Đây là… Lần thứ hai họ thấy thiên nhãn thuấn thân.
Lần đầu tiên, là lúc bị cao thủ Huyết Y Môn đuổi giết, đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ lắm.
“Thảo nào lại thấy quen như thế”, hai người kinh ngạc thốt lên.
Thì ra, người cứu bọn họ đêm hôm đó… Chính là Cơ Ngân đỉnh Tử Trúc.
“Ngươi… Có thể dịch chuyển tức thời”, khóe miệng Sở Vô Sương đầy máu, ánh mắt cũng đầy khiếp sợ.
Thiên nhãn thuấn thân… Đó là thuấn thân tuyệt sát.
Một đòn của Cơ Ngân trúng ngay mục tiêu là vai phải cô ta.
Nếu, nếu mục tiêu của hắn là điểm yếu hại như tâm mạch thì có lẽ cô ta đã bị giết chết trong nháy mắt.
Thế này… Họ định đánh mãi thế này hay sao?
“Ngươi… Rất mạnh”.
Dù không hề muốn thừa nhận nhưng Sở Vô Sương vẫn nói ra những lời đó.
“Được cô khích lệ thế này đúng là vinh hạnh quá”.
Triệu Bân nói xong thì giơ tay lên, chĩa thẳng về phía trước.
Tiếng kiếm vang lên, một vầng sáng màu vàng bay từ bên ngoài tới, Long Uyên bị đánh bay trước đó lại trở về trong tay hắn, được hắn nhét đầy tia sét, cùng với khí huyền hoàng, thân kiếm Long Uyên cứ run lên ông ông, kiếm uy có thể chém cả đất trời, đâm vào tinh thần khiến nó đau nhói.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hắn nhắm mắt trái lại.
Cũng dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hắn lại mở mắt trái ra, luồng sáng huyền ảo kì dị chợt lóe lên.
“Thiên nhãn?”, rất nhiều người giật mình hoảng hốt.
“Cuối cùng cũng dùng đến thiên nhãn”, lão Trần Huyền vuốt chòm râu.
“Ông biết trước rồi hả?”, lần này lại đổi thành lão đạo Âu Dương nhìn lão Trần Huyền.
“Ông nói xem?”
“Hắn lại có cả thiên nhãn”.
Âm thanh hoảng hốt vang vọng trong hội trường, phần lớn mọi người đều không biết.
Cũng chỉ có vài người biết được hắn có thiên nhãn, đến nay họ vẫn không biết thiên nhãn đó có khả năng gì, nhưng giữ đến lúc này mới dùng tới thì có lẽ là mang ý đồ gì đó, nói không chừng hắn đang muốn sử dụng đại chiêu.
“Con mắt quỷ dị thật”.
Sở Vô Sương thì thầm, khẽ nhíu đôi mày xinh đẹp lại.
Không biết tại sao khi nhìn thấy con mắt đó, cô ta lại có linh cảm không được tốt.
Phụt!
Màu máu đã xuất hiện, rực rỡ chói mắt.
Chỉ một giây trước, Triệu Bân vẫn còn đứng rất xa.
Nhưng một giây sau, hắn đã đứng trước mặt Sở Vô Sương rồi.
Hơn nữa, một kiếm còn đâm xuyên qua vai phải Sở Vô Sương.
“Cái gì…”, tất cả mọi người đang xem đứng bật dậy.
“Đó là… Dịch chuyển tức thời?”, Linh Lung giật mình nói.
“Tiểu tử giỏi thật, có thể dịch chuyển tức thời”.
“Đó là bí thuật gì thế, cấm thuật của thiên nhãn ư?”
Tiếng khiếp sợ cứ vang lên mãi, thiên nhãn thuấn thân ấy mà! Rất khó đề phòng!
Lăng Phi và Xích Yên liếc sang nhìn nhau.
Đây là… Lần thứ hai họ thấy thiên nhãn thuấn thân.
Lần đầu tiên, là lúc bị cao thủ Huyết Y Môn đuổi giết, đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ lắm.
“Thảo nào lại thấy quen như thế”, hai người kinh ngạc thốt lên.
Thì ra, người cứu bọn họ đêm hôm đó… Chính là Cơ Ngân đỉnh Tử Trúc.
“Ngươi… Có thể dịch chuyển tức thời”, khóe miệng Sở Vô Sương đầy máu, ánh mắt cũng đầy khiếp sợ.
Thiên nhãn thuấn thân… Đó là thuấn thân tuyệt sát.
Một đòn của Cơ Ngân trúng ngay mục tiêu là vai phải cô ta.
Nếu, nếu mục tiêu của hắn là điểm yếu hại như tâm mạch thì có lẽ cô ta đã bị giết chết trong nháy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.