Chương 1394
Bân Bân
17/06/2022
Nhìn các đệ tử vừa gia nhập Thiên Tông, hai bên bậc thềm đá vang lên nhiều tiếng hô cảm thán.
Các đệ tử nam hai mắt sáng ngời, các đệ tử nữ thì tỏ ra si mê.
Tất nhiên cũng có vài lời không dễ nghe, ví dụ như đám nhân tài Vệ Xuyên hay Ngụy Đằng, mồm miệng không ngừng tuôn ra mấy lời bẩn thỉu, chẳng qua không dám nói lớn tiếng, chỉ mắng thầm sau lưng thôi.
Ngoài họ ra, còn có thám tử của các bên.
“Không dụ dỗ được… cũng đừng giết!”
Đây chính là mệnh lệnh mà cấp trên của họ truyền xuống.
Nhóm người đi ở hàng đầu như Triệu Bân chính là mục tiêu của các bên.
“Tương lai của Thiên Tông đấy!”. Thấy nhóm tiểu bối sáng sủa và hào hoa, Dương Thiên Tông cười rất ôn hòa, không khỏi nhớ tới bản thân năm đó. Ông ta cũng từng đi qua chín mươi chín bậc thềm đá này, cũng từng dẫn đầu cả một thời đại, các trưởng lão cũng từng có suy nghĩ như thế, thời đại nối tiếp thời đại.
“Tiến cấp lên cảnh giới Huyền Dương!”
Đan Huyền vuốt râu, nhìn Triệu Bân đang đi đầu.
“Ý của sư huynh là…”, Dương Huyền Tông có vẻ thăm dò: “Thiên kiếp ngày hôm qua?”
“Không loại trừ khả năng!”, Đan Huyền mỉm cười: “Tên tiểu tử này ẩn giấu quá nhiều bí mật”.
Dương Huyền Tông im lặng, khẽ hít vào một hơi.
Nếu đúng như thế thì quá quỷ dị, người vẫn còn sống mà thiên kiếp đã tan rồi.
Chẳng lẽ, trên thế gian này thực sự có một loại bí pháp có thể tự động phong ấn thiên kiếp sao?
Trong lúc này, Triệu Bân đã bước tới.
“Anh bạn nhỏ, làm khá lắm”.
Dương Huyền Tông vỗ vỗ vai Triệu Bân, đưa chiếc hộp ngọc đựng đan Tỉnh Thần cho Triệu Bân.
“Đa tạ chưởng giáo!”, Triệu Bân đón lấy, quay đầu chạy luôn.
“Đi đâu thế?”
Dương Huyền Tông sững người, giơ tay xách hắn về.
Lấy được thứ không đáng tiền nhất rồi quay đầu chạy luôn, ngươi vô tâm vô phế đến mức nào.
Lệnh bài của bí phủ, công pháp của thiên giới… không cần hết à?
Triệu Bân cười gượng, có lẽ vì quá nóng lòng, đến độ thất thố.
Sự thất thố của hắn, lọt vào mắt đám đông trưởng lão và các đệ tử khiến ánh mắt họ trở nên kỳ lạ.
Tên tiểu tử này, vội vàng đi đầu thai để lấy vợ à?
Sở Vô Sương đứng gần hắn nhất cũng phải nhíu mày.
Tâm cảnh niết bàn rồi, cô ta cũng biết cách quan sát mọi thứ, thấy Triệu Bân gấp gáp như vậy, gấp đến mức quên lấy lệnh bài bí phủ và công pháp của thiên giới, chỉ lấy viên đan Tỉnh Thần kia khiến cô ta bất giác nghĩ rằng hắn bạt mạng như thế trong cuộc tỉ thí lần này, tử chiến không lui là vì viên đan Tỉnh Thần kia.
“Đa tạ chưởng giáo!”
Triệu Bân đón lấy lệnh bài bí phủ, cũng nhận lấy công pháp thiên giới.
Các đệ tử nam hai mắt sáng ngời, các đệ tử nữ thì tỏ ra si mê.
Tất nhiên cũng có vài lời không dễ nghe, ví dụ như đám nhân tài Vệ Xuyên hay Ngụy Đằng, mồm miệng không ngừng tuôn ra mấy lời bẩn thỉu, chẳng qua không dám nói lớn tiếng, chỉ mắng thầm sau lưng thôi.
Ngoài họ ra, còn có thám tử của các bên.
“Không dụ dỗ được… cũng đừng giết!”
Đây chính là mệnh lệnh mà cấp trên của họ truyền xuống.
Nhóm người đi ở hàng đầu như Triệu Bân chính là mục tiêu của các bên.
“Tương lai của Thiên Tông đấy!”. Thấy nhóm tiểu bối sáng sủa và hào hoa, Dương Thiên Tông cười rất ôn hòa, không khỏi nhớ tới bản thân năm đó. Ông ta cũng từng đi qua chín mươi chín bậc thềm đá này, cũng từng dẫn đầu cả một thời đại, các trưởng lão cũng từng có suy nghĩ như thế, thời đại nối tiếp thời đại.
“Tiến cấp lên cảnh giới Huyền Dương!”
Đan Huyền vuốt râu, nhìn Triệu Bân đang đi đầu.
“Ý của sư huynh là…”, Dương Huyền Tông có vẻ thăm dò: “Thiên kiếp ngày hôm qua?”
“Không loại trừ khả năng!”, Đan Huyền mỉm cười: “Tên tiểu tử này ẩn giấu quá nhiều bí mật”.
Dương Huyền Tông im lặng, khẽ hít vào một hơi.
Nếu đúng như thế thì quá quỷ dị, người vẫn còn sống mà thiên kiếp đã tan rồi.
Chẳng lẽ, trên thế gian này thực sự có một loại bí pháp có thể tự động phong ấn thiên kiếp sao?
Trong lúc này, Triệu Bân đã bước tới.
“Anh bạn nhỏ, làm khá lắm”.
Dương Huyền Tông vỗ vỗ vai Triệu Bân, đưa chiếc hộp ngọc đựng đan Tỉnh Thần cho Triệu Bân.
“Đa tạ chưởng giáo!”, Triệu Bân đón lấy, quay đầu chạy luôn.
“Đi đâu thế?”
Dương Huyền Tông sững người, giơ tay xách hắn về.
Lấy được thứ không đáng tiền nhất rồi quay đầu chạy luôn, ngươi vô tâm vô phế đến mức nào.
Lệnh bài của bí phủ, công pháp của thiên giới… không cần hết à?
Triệu Bân cười gượng, có lẽ vì quá nóng lòng, đến độ thất thố.
Sự thất thố của hắn, lọt vào mắt đám đông trưởng lão và các đệ tử khiến ánh mắt họ trở nên kỳ lạ.
Tên tiểu tử này, vội vàng đi đầu thai để lấy vợ à?
Sở Vô Sương đứng gần hắn nhất cũng phải nhíu mày.
Tâm cảnh niết bàn rồi, cô ta cũng biết cách quan sát mọi thứ, thấy Triệu Bân gấp gáp như vậy, gấp đến mức quên lấy lệnh bài bí phủ và công pháp của thiên giới, chỉ lấy viên đan Tỉnh Thần kia khiến cô ta bất giác nghĩ rằng hắn bạt mạng như thế trong cuộc tỉ thí lần này, tử chiến không lui là vì viên đan Tỉnh Thần kia.
“Đa tạ chưởng giáo!”
Triệu Bân đón lấy lệnh bài bí phủ, cũng nhận lấy công pháp thiên giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.