Chương 1400
Bân Bân
17/06/2022
“Các vị tiền bối có nghe nói đến hoa Bồ Đề bao giờ chưa?”
Triệu Bân lại đứng dậy, cầm bầu rượu đầy rót cho từng người.
Nghe hỏi vậy thì cả bàn đều nhíu mày. Ngay cả Dương Huyền Tông cũng không ngoại lệ. Bọn họ đều là những cao thủ có kiến thức rộng rãi nhưng lần đầu tiên mới nghe nói đến loài hoa này, không hề biết trên đời vẫn còn tồn tại một loài hoa tên là Bồ Đề.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đan Huyền.
Đan Huyền là một luyện đan sư, không ai am hiểu về thảo dược hơn ông ta.
Đan Huyền vuốt râu lắc đầu, ông ta đã thấy qua vô số loại thảo dược nhưng vẫn chưa từng nghe nói tới loài hoa này.
“Mọi người ăn ngon miệng”, Triệu Bân cười nói, quay đầu bước đi.
Mấy ông lớn ngồi trên bàn rượu đều giật giật khóe miệng, vừa mới định khen tên nhóc này một câu thì hắn lại đi rồi.
“Đã từng nghe nói đến hoa Bồ Đề chưa?”
“Gì?”
“Uống nhiều vào”.
Triệu Bân vô cùng bận rộn, chào hỏi hết bàn này đến bàn khác.
Người nào không biết có khi còn nghĩ bữa tiệc rượu linh đình này là do chính hắn tổ chức ra. Hắn giống như đang khoản đãi bạn bè đường xa đến, lại càng giống như một tân lang đang lần lượt mời rượu từng bàn.
“Ta đã nghe qua rồi”.
Cuối cùng cũng có một lời hồi âm khác với mọi người.
Người vừa nói chính là Sở Vô Sương, Triệu Bân đã hỏi về hoa Bồ Đề khắp phòng, cô ta muốn không nghe cũng khó.
“Ngươi đã từng nghe qua rồi sao?”
Triệu Bân kích động không thôi, chắc chắn là hắn rất kích động, thậm chí hắn còn kéo Hàn Tuyết đang ngồi bên cạnh Sở Vô Sương ra ngoài, còn hắn thì tự giác ngồi vào chỗ của Hàn Tuyết.
Giờ phút này, hai mắt của hắn sáng ngời nhìn Sở Vô Sương.
Hàn Tuyết xấu hổ, mà các nữ đệ tử khác cũng xấu hổ.
Nhưng đối với Triệu công tử, chỉ cần hắn không cảm thấy xấu hổ với việc mình làm thì người xấu hổ phải là người khác.
“Ta đã nghe qua rồi”, môi Sở Vô Sương nhẹ nói.
“Làm sao có thể”, Triệu Bân nghiêng người lại gần hơn, thái độ rõ ràng muốn lôi kéo làm quen.
Trong mắt mọi người, hắn chính là một tên mặt dày.
Hắn còn không nhớ trong trận tỉ thí tân tông hắn đã đập người ta tơi tả hay sao?
“Tương truyền, hoa Bồ Đề là hoa nở trên cây Bồ Đề”. Sở Vô Sương nhàn nhạt nói: “Nhưng loài hoa này chỉ có ở thế giới cực lạc. Ta nghe cô cô của ta kể rằng thế giới cực lạc chính là đất Phật trong truyền thuyết”.
“Đất… Phật?”
Triệu Bân nghe vậy thì bất giác nhìn ngó xung quanh.
Hắn đang tìm cái gì? Tất nhiên là tìm Bát Nhã.
Cả Thiên Tông này chỉ có Bát Nhã là người Phật gia.
Nhìn ngó một hồi hắn mới biết Bát Nhã không có ở chỗ này, chắc chắn là đã vào bí phủ tu hành.
“Hóa ra hoa Bồ Đề có lai lịch như vậy”, Triệu Bân tự lẩm bẩm, hắn hiểu theo một nghĩa rất đơn giản chứ vẫn chưa thật sự hiểu được sâu xa.
Loài hoa chỉ có ở đất Phật thực sự hữu ích cho sự thức tỉnh của Liễu Tâm Như sao?
Triệu Bân lại đứng dậy, cầm bầu rượu đầy rót cho từng người.
Nghe hỏi vậy thì cả bàn đều nhíu mày. Ngay cả Dương Huyền Tông cũng không ngoại lệ. Bọn họ đều là những cao thủ có kiến thức rộng rãi nhưng lần đầu tiên mới nghe nói đến loài hoa này, không hề biết trên đời vẫn còn tồn tại một loài hoa tên là Bồ Đề.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đan Huyền.
Đan Huyền là một luyện đan sư, không ai am hiểu về thảo dược hơn ông ta.
Đan Huyền vuốt râu lắc đầu, ông ta đã thấy qua vô số loại thảo dược nhưng vẫn chưa từng nghe nói tới loài hoa này.
“Mọi người ăn ngon miệng”, Triệu Bân cười nói, quay đầu bước đi.
Mấy ông lớn ngồi trên bàn rượu đều giật giật khóe miệng, vừa mới định khen tên nhóc này một câu thì hắn lại đi rồi.
“Đã từng nghe nói đến hoa Bồ Đề chưa?”
“Gì?”
“Uống nhiều vào”.
Triệu Bân vô cùng bận rộn, chào hỏi hết bàn này đến bàn khác.
Người nào không biết có khi còn nghĩ bữa tiệc rượu linh đình này là do chính hắn tổ chức ra. Hắn giống như đang khoản đãi bạn bè đường xa đến, lại càng giống như một tân lang đang lần lượt mời rượu từng bàn.
“Ta đã nghe qua rồi”.
Cuối cùng cũng có một lời hồi âm khác với mọi người.
Người vừa nói chính là Sở Vô Sương, Triệu Bân đã hỏi về hoa Bồ Đề khắp phòng, cô ta muốn không nghe cũng khó.
“Ngươi đã từng nghe qua rồi sao?”
Triệu Bân kích động không thôi, chắc chắn là hắn rất kích động, thậm chí hắn còn kéo Hàn Tuyết đang ngồi bên cạnh Sở Vô Sương ra ngoài, còn hắn thì tự giác ngồi vào chỗ của Hàn Tuyết.
Giờ phút này, hai mắt của hắn sáng ngời nhìn Sở Vô Sương.
Hàn Tuyết xấu hổ, mà các nữ đệ tử khác cũng xấu hổ.
Nhưng đối với Triệu công tử, chỉ cần hắn không cảm thấy xấu hổ với việc mình làm thì người xấu hổ phải là người khác.
“Ta đã nghe qua rồi”, môi Sở Vô Sương nhẹ nói.
“Làm sao có thể”, Triệu Bân nghiêng người lại gần hơn, thái độ rõ ràng muốn lôi kéo làm quen.
Trong mắt mọi người, hắn chính là một tên mặt dày.
Hắn còn không nhớ trong trận tỉ thí tân tông hắn đã đập người ta tơi tả hay sao?
“Tương truyền, hoa Bồ Đề là hoa nở trên cây Bồ Đề”. Sở Vô Sương nhàn nhạt nói: “Nhưng loài hoa này chỉ có ở thế giới cực lạc. Ta nghe cô cô của ta kể rằng thế giới cực lạc chính là đất Phật trong truyền thuyết”.
“Đất… Phật?”
Triệu Bân nghe vậy thì bất giác nhìn ngó xung quanh.
Hắn đang tìm cái gì? Tất nhiên là tìm Bát Nhã.
Cả Thiên Tông này chỉ có Bát Nhã là người Phật gia.
Nhìn ngó một hồi hắn mới biết Bát Nhã không có ở chỗ này, chắc chắn là đã vào bí phủ tu hành.
“Hóa ra hoa Bồ Đề có lai lịch như vậy”, Triệu Bân tự lẩm bẩm, hắn hiểu theo một nghĩa rất đơn giản chứ vẫn chưa thật sự hiểu được sâu xa.
Loài hoa chỉ có ở đất Phật thực sự hữu ích cho sự thức tỉnh của Liễu Tâm Như sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.