Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1404

Bân Bân

18/06/2022

Sư phụ của chín người còn lại cũng làm y như vậy.

Đều là trưởng lão.

Bọn họ đều đã từng bước vào bí phủ.

Nơi nào có bí pháp, bọn họ đều có thể biết được rõ ràng.

Chủ yếu là để tiết kiệm thời gian.

Bọn họ sợ đệ tử nhà mình bước vào bí phủ mà tìm không ra bí pháp.

Bí phủ được xây dựng ẩn sâu trong một dãy núi ở ngoại môn, nằm giữa hai ngọn núi cao là một cánh cổng đá hùng vĩ cao năm thước, còn lớn hơn cổng thành một thước.

“Ít nhất cũng phải một ngàn năm rồi”.

Từ xa đi tới nhìn thấy cổng bí phủ, Triệu Bân âm thầm thảng thốt một tiếng.

Sở dĩ hắn nói như vậy là bởi vì cánh cổng đá này đang toát ra khí tức tang thương xưa cũ.

Nó tồn tại ở đây ít nhất cũng phải hơn một ngàn năm rồi.

“Ta nghe sư phụ nói rằng bí phủ đã có trước khi Thiên Tông được thành lập”, Man Đằng nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp: “Người ta đồn rằng từ rất nhiều năm trước đã có rất nhiều thần minh ở đây đàm kinh luận đạo, để lại vô số tri thức cùng ý cảnh bên trong, và đã được truyền thừa từ rất lâu. Sau khi Thiên Tông thành lập thì tất cả được lưu truyền cho các thế hệ đệ tử tu luyện”.

“Chẳng lẽ bởi vì vậy mà Đại Hạ mới khai tông lập phái ở đây?”, Triệu Bân nói.

“Bí phủ này chỉ là một trong số những lý do mà thôi”, Mục Thanh Hàn đi cùng hắn cười nói: “Ngoài ra còn là do núi non địa thế của nơi này khá tốt, có thể hỗ trợ bố trí đại trận”.



“Còn không phải là do bên trong bí phủ có rất nhiều bảo bối hay sao?”, Vô Niệm cũng xen vào: “Các thế hệ đầu tiên của Thiên Tông cũng thường tìm hiểu võ đạo bên trong đó, cũng để lại rất nhiều ý cảnh, ừm… còn có bí tịch nữa”.

“Vậy thì đây là một tòa bảo tàng rồi!”, Triệu Bân sờ sờ cằm nói.

Vừa nói hắn vừa bước vào trong bí phủ, bắt đầu ý thức được một không gian hết sức tráng lệ.

Ít nhất thì Triệu Bân cũng cảm thấy như vậy. Nơi này không chỉ cổ xưa mà còn rộng rãi.

“Đưa lệnh bài ra”.

Phía trước bí phủ có 2 tòa lầu các ở 2 bên.

Trên mỗi lầu các đều có một lão già, một lão già mặc áo trắng, một lão già mặc áo đen, cả hai đều có cảnh giới Địa Tạng, bọn họ tất nhiên là trưởng lão trông coi bí phủ của Thiên Tông. Một người đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế móc móc chân thối với thần thái hết sức sảng khoái, còn một người thì đang ôm bầu rượu uống rượu một cách hết sức nhàn nhã.

Như lời Tô Vũ đã nói, nơi này chỉ nhận lệnh bài, không nhận người.

Lệnh bài trong tay của các đệ tử cũng không giống nhau. Lệnh bài của 5 người đứng đầu đều có khắc số 30, ngụ ý là có thể ở bí phủ tu hành 30 ngày. Lệnh bài của các đệ tử đứng từ hạng 6 đến hạng 10 đều khắc số 15, ngụ ý là có thể ở bí phủ tu hành 15 ngày.

Các số trên lệnh bài đều sẽ tự khấu trừ theo ngày.

Dùng một ngày thì số trên lệnh bài sẽ giảm xuống một.

Cho đến khi số trên lệnh bài biến mất thì lệnh bài sẽ trở thành vật phế thải.

Lệnh bài không quy định đệ tử ngày nào cũng phải đến, chuyện đó tùy thuộc vào mỗi cá nhân, nhưng điều kiện tiên quyết là lệnh bài phải còn hiệu lực mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thượng Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook