Chương 1440
Bân Bân
20/06/2022
Nhìn đi, có vẻ hình tượng một tên đàn ông xấu xa đã được tô đậm thêm rồi.
Không thể giải thích rõ ràng được chuyện này nữa thì có tức hay không cơ chứ?
“Ta nói này, thận của ngươi không ổn rồi đó!”, Lăng Phi chọt nhẹ Triệu Bân.
Triệu Bân không nói gì, nhấc bổng nó lên bằng một tay rồi búng nhẹ vào “cậu nhỏ”.
Sau đó mới thả Lăng Phi xuống đất lại.
“Mẹ kiếp ngươi!”, Lăng Phi bụm háng, nước mắt lưng tròng.
Đến khi nó đứng vững lại được thì đã không còn thấy Triệu Bân đâu nữa.
Nếu như lão đạo Âu Dương đã tìm hắn thì nhất định là chuyện luyện khí rồi.
Hắn chạy chân trần đến Luyện Khí các.
“Chào buổi sáng Cơ sư đệ!”
Sáng sớm có rất nhiều đệ tử, rất nhiều nhiều người chào hỏi hắn.
Triệu Bân lịch sự cười đáp lễ rất chuẩn mực, giành được quán quân trong tỷ thí tân tông nên đi đến đâu hắn cũng được chú ý. Nếu như sớm biết đan Tỉnh Thần cũng không thể nào đánh thức được Liễu Tâm Như thì hắn cũng sẽ không liều mạng như thế mà sẽ ẩn nấp trong bóng tối, sống kín tiếng, thứ bậc đối với hắn mà nói chẳng là gì cả.
Bây giờ hắn phải khiêm tốn một chút.
Ai mà biết có bao nhiêu người đang âm thầm giám sát hắn, e là một nửa trong số đó cũng muốn giết chết hắn rồi.
Lúc đi ngang qua núi Vũ Hóa, hắn còn liếc mắt và cầm kính viễn vọng lên xem.
“Nhóc con, muốn ăn đòn à?”, giọng của sư phụ Bát Nhã từ trên núi truyền xuống.
“Sư bá, Bát Nhã đã về chưa?”, Triệu Bân hỏi.
“Chưa!”
“Hôm khác ta lại ghé”, Triệu Bân nói rồi chạy đi còn nhanh hơn cả thỏ.
Kính viễn vọng đúng là món đồ tốt, cộng thêm hai chữ “thiên cơ” nữa thì đúng là đỉnh.
Vòng mấy vòng lớn rồi Triệu Bân mới đến được Luyện Kiếm các.
Từ rất xa đã nhìn thấy Hoàng Hiết đang cầm chổi quét sân.
Hoàng Hiết cũng đã nhìn thấy hắn, vẻ mặt rất khó chịu, thậm chí còn thoáng chút hung dữ.
Đừng có chọc đến ta, gần đây tâm trạng ta không tốt đâu!
Triệu Bân không nói gì nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả, hắn bị Nguyệt Thần gài một cú, bị Vân Yên đánh một trận ra trò, bị treo lên cây bằng dây thừng, một bụng ấm ức cả đây, nếu bây giờ mà có người muốn lên đài chiến đấu hay khiêu chiến thì hắn sẽ đập liền tù tì chín phát chết ngay.
“Vào đi!”, giọng của lão đạo Âu Dương từ trong nhà truyền ra.
Triệu Bân đi băng qua sân, bước thẳng vào trong.
Không thể giải thích rõ ràng được chuyện này nữa thì có tức hay không cơ chứ?
“Ta nói này, thận của ngươi không ổn rồi đó!”, Lăng Phi chọt nhẹ Triệu Bân.
Triệu Bân không nói gì, nhấc bổng nó lên bằng một tay rồi búng nhẹ vào “cậu nhỏ”.
Sau đó mới thả Lăng Phi xuống đất lại.
“Mẹ kiếp ngươi!”, Lăng Phi bụm háng, nước mắt lưng tròng.
Đến khi nó đứng vững lại được thì đã không còn thấy Triệu Bân đâu nữa.
Nếu như lão đạo Âu Dương đã tìm hắn thì nhất định là chuyện luyện khí rồi.
Hắn chạy chân trần đến Luyện Khí các.
“Chào buổi sáng Cơ sư đệ!”
Sáng sớm có rất nhiều đệ tử, rất nhiều nhiều người chào hỏi hắn.
Triệu Bân lịch sự cười đáp lễ rất chuẩn mực, giành được quán quân trong tỷ thí tân tông nên đi đến đâu hắn cũng được chú ý. Nếu như sớm biết đan Tỉnh Thần cũng không thể nào đánh thức được Liễu Tâm Như thì hắn cũng sẽ không liều mạng như thế mà sẽ ẩn nấp trong bóng tối, sống kín tiếng, thứ bậc đối với hắn mà nói chẳng là gì cả.
Bây giờ hắn phải khiêm tốn một chút.
Ai mà biết có bao nhiêu người đang âm thầm giám sát hắn, e là một nửa trong số đó cũng muốn giết chết hắn rồi.
Lúc đi ngang qua núi Vũ Hóa, hắn còn liếc mắt và cầm kính viễn vọng lên xem.
“Nhóc con, muốn ăn đòn à?”, giọng của sư phụ Bát Nhã từ trên núi truyền xuống.
“Sư bá, Bát Nhã đã về chưa?”, Triệu Bân hỏi.
“Chưa!”
“Hôm khác ta lại ghé”, Triệu Bân nói rồi chạy đi còn nhanh hơn cả thỏ.
Kính viễn vọng đúng là món đồ tốt, cộng thêm hai chữ “thiên cơ” nữa thì đúng là đỉnh.
Vòng mấy vòng lớn rồi Triệu Bân mới đến được Luyện Kiếm các.
Từ rất xa đã nhìn thấy Hoàng Hiết đang cầm chổi quét sân.
Hoàng Hiết cũng đã nhìn thấy hắn, vẻ mặt rất khó chịu, thậm chí còn thoáng chút hung dữ.
Đừng có chọc đến ta, gần đây tâm trạng ta không tốt đâu!
Triệu Bân không nói gì nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả, hắn bị Nguyệt Thần gài một cú, bị Vân Yên đánh một trận ra trò, bị treo lên cây bằng dây thừng, một bụng ấm ức cả đây, nếu bây giờ mà có người muốn lên đài chiến đấu hay khiêu chiến thì hắn sẽ đập liền tù tì chín phát chết ngay.
“Vào đi!”, giọng của lão đạo Âu Dương từ trong nhà truyền ra.
Triệu Bân đi băng qua sân, bước thẳng vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.