Chương 1446
Bân Bân
20/06/2022
Tiếng keng keng liên tục vang lên đều đều dưới địa cung.
Tiếng thở gấp cũng phát ra rất rõ, ai không biết còn tưởng hai người họ đang làm trò bậy bạ gì ấy chứ?
Ông!
Khi màn đêm lại buông xuống mới nghe thấy tiếng đao vang lên.
Xong, đao vàng đã được luyện xong, ánh đao sáng chói lóa làm rực rỡ cả địa cung.
Chân Triệu Bân như nhũn ra, thở hắt một hơi ngồi xuống.
Một thanh đao luyện mất ba ngày, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, hai mắt đầy tơ máu.
“Tốt”.
Lão đạo Âu Dương lảo đảo, tay cầm đao vàng trầm trồ khen ngợi.
Triệu Bân thở hổn hển rồi lại ngước mắt lên nhìn.
Đao vàng thật sự chói mắt, những hoa văn đó trông rất kỳ dị, giống như một con rồng, dường như họ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng long ngâm, đó là thứ mà nguyên liệu mang đến, ngoài ra còn có thân đao, có thể nói là đao khí bắn ra bốn phía, ầm ầm vang vọng, luồng lôi khí quanh quẩn, lôi điện xé rách, nhìn thôi đã thấy sợ chứ đừng nói đến sức mạnh của nó, một đao chém tới, e là không có mấy người chịu nổi.
Phụt!
Lão đạo Âu Dương rót một ngụm rượu phun lên thân đao.
Kim quang chói lóa, tia sáng sắc bén của lưỡi đao lóe lên, lại bị khí nóng hóa thành đao khí.
“Đao tốt”, lão đạo Âu Dương lại cười to.
Từ khi lão ta luyện khí đến nay, làm ra vũ khí tốt cũng rất nhiều, nhưng thanh đao này… Là tốt nhất.
Theo lý mà nói, đây không phải là vũ khí do một mình lão ta làm ra.
Nếu không có sự hỗ trợ của Cơ Ngân, lão ta cũng không thể luyện được vũ khí cấp bậc này.
“Làm từ thiên lôi, thôi thì đặt là Thiên Lôi đi”.
“Đến đây”.
Lão đạo Âu Dương cười nói, lấy đao vàng tới.
Nó được hai người hoàn thành, cũng phải để Cơ Ngân thưởng thức kiệt tác của bọn họ một chút.
Đúng lúc Triệu Bân đứng dậy, tiện tay nhận lấy.
Nhưng hắn đã xem thường sức nặng của đao vàng, mới vừa đúng lên đã phải ngồi xuống.
“Đao tốt”, Triệu Bân xoay qua xoay lại ngắm nghía một phen, đúng là vũ khí sắc bén hơn người.
“So với thanh kiếm của ngươi thì nó vẫn còn thua kém một chút”, lão đạo Âu Dương cười nói.
Cái đó, Triệu Bân không phủ nhận.
Long Uyên của hắn được làm bằng vẫn thiết thiên ngoại, đã có sự chênh lệch trong nguyên liệu rồi, hơn nữa còn được mài bằng lôi điện mỗi ngày, cùng với tử lệ binh tinh luyện hóa cùng độn giáp chữ Thiên, vũ khí bình thường không cách nào so sánh được.
Sau khi nhìn ngắm rất lâu lão ta mới trả lại.
Sau đó vác cái thân già đi lấy bảo bối.
Cái gọi là bảo bối đó chính là cửu dương huyền thiết, hắn đã nhắm nó từ rất lâu rồi.
Tiếng thở gấp cũng phát ra rất rõ, ai không biết còn tưởng hai người họ đang làm trò bậy bạ gì ấy chứ?
Ông!
Khi màn đêm lại buông xuống mới nghe thấy tiếng đao vang lên.
Xong, đao vàng đã được luyện xong, ánh đao sáng chói lóa làm rực rỡ cả địa cung.
Chân Triệu Bân như nhũn ra, thở hắt một hơi ngồi xuống.
Một thanh đao luyện mất ba ngày, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, hai mắt đầy tơ máu.
“Tốt”.
Lão đạo Âu Dương lảo đảo, tay cầm đao vàng trầm trồ khen ngợi.
Triệu Bân thở hổn hển rồi lại ngước mắt lên nhìn.
Đao vàng thật sự chói mắt, những hoa văn đó trông rất kỳ dị, giống như một con rồng, dường như họ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng long ngâm, đó là thứ mà nguyên liệu mang đến, ngoài ra còn có thân đao, có thể nói là đao khí bắn ra bốn phía, ầm ầm vang vọng, luồng lôi khí quanh quẩn, lôi điện xé rách, nhìn thôi đã thấy sợ chứ đừng nói đến sức mạnh của nó, một đao chém tới, e là không có mấy người chịu nổi.
Phụt!
Lão đạo Âu Dương rót một ngụm rượu phun lên thân đao.
Kim quang chói lóa, tia sáng sắc bén của lưỡi đao lóe lên, lại bị khí nóng hóa thành đao khí.
“Đao tốt”, lão đạo Âu Dương lại cười to.
Từ khi lão ta luyện khí đến nay, làm ra vũ khí tốt cũng rất nhiều, nhưng thanh đao này… Là tốt nhất.
Theo lý mà nói, đây không phải là vũ khí do một mình lão ta làm ra.
Nếu không có sự hỗ trợ của Cơ Ngân, lão ta cũng không thể luyện được vũ khí cấp bậc này.
“Làm từ thiên lôi, thôi thì đặt là Thiên Lôi đi”.
“Đến đây”.
Lão đạo Âu Dương cười nói, lấy đao vàng tới.
Nó được hai người hoàn thành, cũng phải để Cơ Ngân thưởng thức kiệt tác của bọn họ một chút.
Đúng lúc Triệu Bân đứng dậy, tiện tay nhận lấy.
Nhưng hắn đã xem thường sức nặng của đao vàng, mới vừa đúng lên đã phải ngồi xuống.
“Đao tốt”, Triệu Bân xoay qua xoay lại ngắm nghía một phen, đúng là vũ khí sắc bén hơn người.
“So với thanh kiếm của ngươi thì nó vẫn còn thua kém một chút”, lão đạo Âu Dương cười nói.
Cái đó, Triệu Bân không phủ nhận.
Long Uyên của hắn được làm bằng vẫn thiết thiên ngoại, đã có sự chênh lệch trong nguyên liệu rồi, hơn nữa còn được mài bằng lôi điện mỗi ngày, cùng với tử lệ binh tinh luyện hóa cùng độn giáp chữ Thiên, vũ khí bình thường không cách nào so sánh được.
Sau khi nhìn ngắm rất lâu lão ta mới trả lại.
Sau đó vác cái thân già đi lấy bảo bối.
Cái gọi là bảo bối đó chính là cửu dương huyền thiết, hắn đã nhắm nó từ rất lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.