Chương 1467
Bân Bân
20/06/2022
Nếu thực sự bị nhận ra, cho dù nữ soái có mặt ở đây cũng không được
hắn, bởi vì tiềm lực của hắn quá kinh khủng, sẽ khiến Tử Y Hầu cảm nhận
được sự uy hiếp cực lớn, giết chết từ trong trứng là điều tất nhiên.
“Ngươi tìm cho Đại Hạ… một thiên tài cái thế đấy!”, Tử Y Hầu mỉm cười, câu này nói với nữ soái, mà cũng chỉ khi đối diện với nữ soái, lão mới nở một nụ cười bình thường, thậm chí còn ẩn chứa chút dịu dàng.
Cả hoàng thành này đều biết, lão thích nữ soái.
Cả hoàng thành này cũng hi vọng hai người có thể ghép thành một đôi.
Tuổi tác không thành vấn đề, lão cũng chẳng lớn hơn Sở Lam bao nhiêu.
Bối phận cũng không thành vấn đề, đến cấp bậc như họ thì khỏi cần quan tâm thế tục nữa rồi.
Thế nhưng, hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình.
Nữ soái… chẳng có cảm giác gì với lão.
Xứng lứa vừa đôi trên mọi phương diện không có nghĩa là nhân duyên sẽ thành đôi.
“Khai tiệc thôi”.
Sở Huyền Hà mỉm cười, phá vỡ cục diện gượng gạo.
Bên trong hoa viên kia đã bày sẵn tiệc rượu.
Các trưởng bối một bàn.
Các tiểu bối một bàn.
Các lão bối cười cười nói nói, cũng không biết nói gì mà vui vẻ thế.
Bên bàn các tiểu bối, bầu không khí rất quỷ dị, có mùi thuốc súng nồng nặc quẩn quanh.
Từ khi ngồi xuống, Ngô Khởi cứ luôn nhìn Triệu Bân chằm chằm, cơn giận khó lòng tiêu tán.
Nếu không vì hoàn cảnh không thích hợp, chắc hắn ta sẽ đòi đánh thêm trận nữa.
Triệu Bân tỏ ra lãnh đạm, từ khi ngồi xuống, hắn giống như biến thành một pho tượng băng, thỉnh thoảng bưng chung rượu lên nhấp một hớp, cố nén sát ý. Nếu hắn có tu vi của cảnh giới Chuẩn Thiên, chắc chắn sẽ đập chết Tử Y Hầu trong đêm nay.
“Cơ Ngân?”, Sở Vô Sương khẽ gọi hắn một tiếng.
Nói rồi cô ta đặt một chậu cơm trước mặt Triệu Bân.
Từng được chứng kiến sức ăn của tên này, ăn cơm không cần tới bát, dùng chậu luôn là được.
Triệu Bân thu hồi tầm mắt, thấy thế chỉ cười gượng một tiếng. Sở gia mời người ta ăn cơm rất là chắc dạ đấy.
Cơm cũng bưng tới rồi, không ăn thì không nể mặt.
Hắn xắn tay áo, cũng cầm đũa lên.
Hắn vừa cầm đũa lên, những người cùng bàn đều buông đũa, ai nấy trợn tròn hai mắt. Tên này ăn khỏe đến mức thế ư? Chẳng trách đánh đấm giỏi như thế, đúng chuẩn một cái thùng nước gạo!
“Nghẹn chết luôn đi”, Ngô Khởi thầm mắng.
“Tiểu tử khá đấy”. Các trưởng bối ở bàn bên cạnh cũng đồng loạt liếc nhìn sang.
Nữ soái – với tư cách là người giới thiệu – cũng phải giật giật khóe miệng, không biết sức ăn của Cơ Ngân tới mức này. Người làm gia chủ như Sở Huyền Hà cũng âm thầm nuốt nước bọt, chàng rể này… ăn khỏe thật đấy.
Triệu Bân chỉ mải ăn.
Không phải vì hắn đói, mà hắn muốn dùng cách này để đè nén sát ý của mình.
“Ngươi tìm cho Đại Hạ… một thiên tài cái thế đấy!”, Tử Y Hầu mỉm cười, câu này nói với nữ soái, mà cũng chỉ khi đối diện với nữ soái, lão mới nở một nụ cười bình thường, thậm chí còn ẩn chứa chút dịu dàng.
Cả hoàng thành này đều biết, lão thích nữ soái.
Cả hoàng thành này cũng hi vọng hai người có thể ghép thành một đôi.
Tuổi tác không thành vấn đề, lão cũng chẳng lớn hơn Sở Lam bao nhiêu.
Bối phận cũng không thành vấn đề, đến cấp bậc như họ thì khỏi cần quan tâm thế tục nữa rồi.
Thế nhưng, hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình.
Nữ soái… chẳng có cảm giác gì với lão.
Xứng lứa vừa đôi trên mọi phương diện không có nghĩa là nhân duyên sẽ thành đôi.
“Khai tiệc thôi”.
Sở Huyền Hà mỉm cười, phá vỡ cục diện gượng gạo.
Bên trong hoa viên kia đã bày sẵn tiệc rượu.
Các trưởng bối một bàn.
Các tiểu bối một bàn.
Các lão bối cười cười nói nói, cũng không biết nói gì mà vui vẻ thế.
Bên bàn các tiểu bối, bầu không khí rất quỷ dị, có mùi thuốc súng nồng nặc quẩn quanh.
Từ khi ngồi xuống, Ngô Khởi cứ luôn nhìn Triệu Bân chằm chằm, cơn giận khó lòng tiêu tán.
Nếu không vì hoàn cảnh không thích hợp, chắc hắn ta sẽ đòi đánh thêm trận nữa.
Triệu Bân tỏ ra lãnh đạm, từ khi ngồi xuống, hắn giống như biến thành một pho tượng băng, thỉnh thoảng bưng chung rượu lên nhấp một hớp, cố nén sát ý. Nếu hắn có tu vi của cảnh giới Chuẩn Thiên, chắc chắn sẽ đập chết Tử Y Hầu trong đêm nay.
“Cơ Ngân?”, Sở Vô Sương khẽ gọi hắn một tiếng.
Nói rồi cô ta đặt một chậu cơm trước mặt Triệu Bân.
Từng được chứng kiến sức ăn của tên này, ăn cơm không cần tới bát, dùng chậu luôn là được.
Triệu Bân thu hồi tầm mắt, thấy thế chỉ cười gượng một tiếng. Sở gia mời người ta ăn cơm rất là chắc dạ đấy.
Cơm cũng bưng tới rồi, không ăn thì không nể mặt.
Hắn xắn tay áo, cũng cầm đũa lên.
Hắn vừa cầm đũa lên, những người cùng bàn đều buông đũa, ai nấy trợn tròn hai mắt. Tên này ăn khỏe đến mức thế ư? Chẳng trách đánh đấm giỏi như thế, đúng chuẩn một cái thùng nước gạo!
“Nghẹn chết luôn đi”, Ngô Khởi thầm mắng.
“Tiểu tử khá đấy”. Các trưởng bối ở bàn bên cạnh cũng đồng loạt liếc nhìn sang.
Nữ soái – với tư cách là người giới thiệu – cũng phải giật giật khóe miệng, không biết sức ăn của Cơ Ngân tới mức này. Người làm gia chủ như Sở Huyền Hà cũng âm thầm nuốt nước bọt, chàng rể này… ăn khỏe thật đấy.
Triệu Bân chỉ mải ăn.
Không phải vì hắn đói, mà hắn muốn dùng cách này để đè nén sát ý của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.