Chương 1495
Bân Bân
20/06/2022
Đêm tĩnh lặng.
Không biết từ bao giờ, trước cửa sổ ở tầng thứ chín của Hình Tháp có thêm một bóng dáng uyển chuyển.
Người này chính là Phù Dung, bà ấy đứng trước cửa sổ, đang cố gắng nhìn về bầu trời sao ở phương Nam, chắc là nhìn thành Vong Cổ. Triệu Uyên đã chết, nhưng Triệu gia vẫn còn đó, con trai của bà ấy cũng còn đó, không biết có sống tốt hay không.
“Mẹ ơi!”
Cũng vào thời khắc ấy, hai mắt Triệu Bân vằn đầy tơ máu, nước mắt lưng tròng.
Cho dù bóng dáng kia vô cùng mơ hồ, hắn chỉ cần liếc qua thôi cũng nhận ra được.
Có lẽ vì cốt nhục tương liên, tồn tại một thứ liên hệ nào đó, khiến Phù Dung đang nhìn về phương Nam cũng vô thức nhìn sang, ngó về phía thanh lâu. Cứ cảm giác như ai đó đang nhìn bà ấy, cứ cảm thấy trong bóng tối có một đôi mắt rưng rưng.
“Mẹ ơi”.
Triệu Bân nghẹn ngào, nước mắt đã rơi đầy mặt.
Tình cảm trên thế giới này kỳ lạ đến thế đó, Phù Dung đột nhiên thấy tim gan đau thắt lại, dường như nghe thấy được. Đôi mắt xám xịt kia vô thức mờ mịt hơi nước. Dưới ánh trăng sáng bạc, chúng ngưng đọng thành hơi sương. Trong thời khắc mơ hồ, dường như bà ấy thực sự nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
“Có người”.
Dù không muốn quấy rầy, nhưng Nguyệt Thần vẫn phải nhắc nhở một tiếng.
Có người lên đây rồi, thế mà lúc này Triệu Bân không hề nhúc nhích.
Có thể vì quá nhung nhớ mẹ mình, muốn nhìn thêm một lát nên hắn ngó lơ mọi cảm quan, đến mức có người lên mà hắn hoàn toàn không biết, đến mức cô ta nhắc nhở mà hắn không hề phản ứng, cứ nắm chặt lấy kính viễn vọng, nhìn chằm chằm vào tầng thứ chín của Hình Tháp, lòng đau như dao cứa. Tình cảm đè nén nhiều ngày, vào thời khắc đó, hóa thành những giọt lệ chảy mãi không hết.
“Là ai thế?”
Nước mắt của Phù Dung long lanh mà thê lương. Bà ấy chắc chắn rằng ở phương xa có một người thân đang lén lút nhìn mình, có thể là người của Triệu gia, có thể là con trai của bà ấy, cũng có thể… là vong hồn chưa tiêu tán của Triệu Uyên.
“Đã thông suốt chưa?”
Đột nhiên, một âm thanh vang vọng khắp tầng thứ chín của Hình Tháp.
Âm sắc này là của Tử Y Hầu, giọng nói của lão lạnh lẽo mà uy nghiêm, như lời phán quyết của trời xanh.
“Ta không biết”, Phù Dung đầm đìa nước mắt.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, Tử Y Hầu thản nhiên đáp: “Kể từ hôm nay, ngày nào ngươi còn chưa nói ra, ta sẽ giết một người của Triệu gia. Không muốn thấy Triệu gia gặp họa diệt môn thì ngoan ngoãn nói bí mật đó ra”.
“Ác ma, ngươi là ác ma!”, tiếng hét của Phù Dung như xé ruột xé gan.
Bà ấy chỉ như con kiến, nhỏ bé và yếu ớt đến mức đến tự sát cũng không thể.
Không biết từ bao giờ, trước cửa sổ ở tầng thứ chín của Hình Tháp có thêm một bóng dáng uyển chuyển.
Người này chính là Phù Dung, bà ấy đứng trước cửa sổ, đang cố gắng nhìn về bầu trời sao ở phương Nam, chắc là nhìn thành Vong Cổ. Triệu Uyên đã chết, nhưng Triệu gia vẫn còn đó, con trai của bà ấy cũng còn đó, không biết có sống tốt hay không.
“Mẹ ơi!”
Cũng vào thời khắc ấy, hai mắt Triệu Bân vằn đầy tơ máu, nước mắt lưng tròng.
Cho dù bóng dáng kia vô cùng mơ hồ, hắn chỉ cần liếc qua thôi cũng nhận ra được.
Có lẽ vì cốt nhục tương liên, tồn tại một thứ liên hệ nào đó, khiến Phù Dung đang nhìn về phương Nam cũng vô thức nhìn sang, ngó về phía thanh lâu. Cứ cảm giác như ai đó đang nhìn bà ấy, cứ cảm thấy trong bóng tối có một đôi mắt rưng rưng.
“Mẹ ơi”.
Triệu Bân nghẹn ngào, nước mắt đã rơi đầy mặt.
Tình cảm trên thế giới này kỳ lạ đến thế đó, Phù Dung đột nhiên thấy tim gan đau thắt lại, dường như nghe thấy được. Đôi mắt xám xịt kia vô thức mờ mịt hơi nước. Dưới ánh trăng sáng bạc, chúng ngưng đọng thành hơi sương. Trong thời khắc mơ hồ, dường như bà ấy thực sự nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
“Có người”.
Dù không muốn quấy rầy, nhưng Nguyệt Thần vẫn phải nhắc nhở một tiếng.
Có người lên đây rồi, thế mà lúc này Triệu Bân không hề nhúc nhích.
Có thể vì quá nhung nhớ mẹ mình, muốn nhìn thêm một lát nên hắn ngó lơ mọi cảm quan, đến mức có người lên mà hắn hoàn toàn không biết, đến mức cô ta nhắc nhở mà hắn không hề phản ứng, cứ nắm chặt lấy kính viễn vọng, nhìn chằm chằm vào tầng thứ chín của Hình Tháp, lòng đau như dao cứa. Tình cảm đè nén nhiều ngày, vào thời khắc đó, hóa thành những giọt lệ chảy mãi không hết.
“Là ai thế?”
Nước mắt của Phù Dung long lanh mà thê lương. Bà ấy chắc chắn rằng ở phương xa có một người thân đang lén lút nhìn mình, có thể là người của Triệu gia, có thể là con trai của bà ấy, cũng có thể… là vong hồn chưa tiêu tán của Triệu Uyên.
“Đã thông suốt chưa?”
Đột nhiên, một âm thanh vang vọng khắp tầng thứ chín của Hình Tháp.
Âm sắc này là của Tử Y Hầu, giọng nói của lão lạnh lẽo mà uy nghiêm, như lời phán quyết của trời xanh.
“Ta không biết”, Phù Dung đầm đìa nước mắt.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, Tử Y Hầu thản nhiên đáp: “Kể từ hôm nay, ngày nào ngươi còn chưa nói ra, ta sẽ giết một người của Triệu gia. Không muốn thấy Triệu gia gặp họa diệt môn thì ngoan ngoãn nói bí mật đó ra”.
“Ác ma, ngươi là ác ma!”, tiếng hét của Phù Dung như xé ruột xé gan.
Bà ấy chỉ như con kiến, nhỏ bé và yếu ớt đến mức đến tự sát cũng không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.