Chương 1521
Bân Bân
20/06/2022
Chín phân thân vẫn còn đấy, có điều không còn là chín phân thân lần
đầu tiên nữa, khi thời gian giới hạn của phân thân đến thì phân thân sẽ
biến mất, may mà trước khi biến mất thì hắn lại dùng thuật phân thân,
biến ra một phân thân khác.
“Tú Nhi, cái này là gì?”
Triệu Bân uống một ngụm rượu và lấy ra một viên gạch màu tím.
Thứ này hắn đã lấy được từ địa cung của Thi Sơn và Kim Huyền Chung, đến bây giờ hắn vẫn chưa nghiên cứu ra được nó là thứ gì, trước đây Kim Huyền Chung không ngừng theo dõi hắn đều là vì viên gạch màu tím này đây.
“Chìa khóa”, Nguyệt Thần thản nhiên nói.
“Chìa khóa? Chìa khóa của cái gì?”, Triệu Bân theo bản năng hỏi một câu.
“Cái này thì ngươi phải hỏi người của tộc xác chết”, Nguyệt Thần nhún vai.
Triệu Bân không hỏi nữa, hắn băn khoăn không biết nó có phải là chìa khóa mở ra kho báu của tộc xác chết hay không.
Sau khi cất nó đi thì hắn lại ngồi khoanh chân, tĩnh tâm thiền định để lĩnh hội đại địa linh chú, đồng thời cũng tập trung củng cố cảnh giới.
Một lần thiền định của hắn kéo dài tới ba ngày.
Tới đêm ngày thứ tư hắn mới mở mắt, vừa mở mắt thì lại đi thẳng ra ngoài.
Trì hoãn cũng đủ lâu rồi, tối nay hắn sẽ lên đường, cầm theo bản đồ kho báu để khám phá kho báu.
Bên góc đường, Huyễn Mộng không biết từ đâu xông ra.
Cô ta không lên tiếng, chỉ đứng đó nhìn quét qua Triệu Bân từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.
Sau khi nhìn hắn một hồi lâu thì cô ta mới chọc chọc vào người hắn mà nói: “Ngươi đã đạt tới cảnh giới Huyền Dương tầng 2 rồi… khi nào thì thiên kiếp tới?”
“Bí mật”, Triệu Bân thâm trầm nói.
Huyễn Mộng không hài lòng nhưng vẫn thì thầm nói: “Ma Tử ở ngoài thành chờ ngươi”.
“Được”.
Sau một cuộc đối thoại đơn giản, cả hai mặc đồ cải trang rồi lần lượt rời khỏi Đế Đô.
Cách kinh thành khoảng trăm dặm có một dãy núi.
Ma Tử đang đứng chờ ở đó, ngắm cảnh đêm trên đỉnh núi.
“Đã nhiều ngày không gặp, thật là hoài niệm”.
Triệu Bân vừa đáp xuống đã mở lời.
Ma Tử nhìn thấy Triệu Bân thì cũng không vội lên tiếng, hắn ta cũng giống như Huyễn Mộng, nhìn quét qua Triệu Bân từ trên xuống dưới, thậm chí còn vươn tay ra nắn bóp tay chân của Triệu Bân, thật sự hắn ta không nghĩ ra được Triệu Bân là cái giống gì, cảnh giới Huyền Dương tầng 2 mà cũng phải trải qua thiên kiếp, nếu như không phải Huyễn Mộng nói thì hắn ta cũng không tin.
Ngày đó hắn ta rời đi quá sớm.
Chính vì hắn ta rời đi quá sớm cho nên hắn ta mới bỏ lỡ hai màn kịch hay, đã không thể chứng kiến Triệu Bân đánh tơi tả đám thiên tài yêu nghiệt mà thậm chí còn không thể chứng kiến thiên kiếp, chỉ cần nghĩ tới hình ảnh đó thôi thì hắn ta cũng đã đủ phấn khích rồi.
Nếu như…
Khi hai quân giao chiến mà xảy ra một hồi thiên kiếp thì lại càng thêm náo nhiệt!
“Đa số bọn họ cũng đang tìm ta, tốt nhất là đừng để chuyện này xảy ra lần hai!”, Triệu Bân liếc mắt nói.
“Tú Nhi, cái này là gì?”
Triệu Bân uống một ngụm rượu và lấy ra một viên gạch màu tím.
Thứ này hắn đã lấy được từ địa cung của Thi Sơn và Kim Huyền Chung, đến bây giờ hắn vẫn chưa nghiên cứu ra được nó là thứ gì, trước đây Kim Huyền Chung không ngừng theo dõi hắn đều là vì viên gạch màu tím này đây.
“Chìa khóa”, Nguyệt Thần thản nhiên nói.
“Chìa khóa? Chìa khóa của cái gì?”, Triệu Bân theo bản năng hỏi một câu.
“Cái này thì ngươi phải hỏi người của tộc xác chết”, Nguyệt Thần nhún vai.
Triệu Bân không hỏi nữa, hắn băn khoăn không biết nó có phải là chìa khóa mở ra kho báu của tộc xác chết hay không.
Sau khi cất nó đi thì hắn lại ngồi khoanh chân, tĩnh tâm thiền định để lĩnh hội đại địa linh chú, đồng thời cũng tập trung củng cố cảnh giới.
Một lần thiền định của hắn kéo dài tới ba ngày.
Tới đêm ngày thứ tư hắn mới mở mắt, vừa mở mắt thì lại đi thẳng ra ngoài.
Trì hoãn cũng đủ lâu rồi, tối nay hắn sẽ lên đường, cầm theo bản đồ kho báu để khám phá kho báu.
Bên góc đường, Huyễn Mộng không biết từ đâu xông ra.
Cô ta không lên tiếng, chỉ đứng đó nhìn quét qua Triệu Bân từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.
Sau khi nhìn hắn một hồi lâu thì cô ta mới chọc chọc vào người hắn mà nói: “Ngươi đã đạt tới cảnh giới Huyền Dương tầng 2 rồi… khi nào thì thiên kiếp tới?”
“Bí mật”, Triệu Bân thâm trầm nói.
Huyễn Mộng không hài lòng nhưng vẫn thì thầm nói: “Ma Tử ở ngoài thành chờ ngươi”.
“Được”.
Sau một cuộc đối thoại đơn giản, cả hai mặc đồ cải trang rồi lần lượt rời khỏi Đế Đô.
Cách kinh thành khoảng trăm dặm có một dãy núi.
Ma Tử đang đứng chờ ở đó, ngắm cảnh đêm trên đỉnh núi.
“Đã nhiều ngày không gặp, thật là hoài niệm”.
Triệu Bân vừa đáp xuống đã mở lời.
Ma Tử nhìn thấy Triệu Bân thì cũng không vội lên tiếng, hắn ta cũng giống như Huyễn Mộng, nhìn quét qua Triệu Bân từ trên xuống dưới, thậm chí còn vươn tay ra nắn bóp tay chân của Triệu Bân, thật sự hắn ta không nghĩ ra được Triệu Bân là cái giống gì, cảnh giới Huyền Dương tầng 2 mà cũng phải trải qua thiên kiếp, nếu như không phải Huyễn Mộng nói thì hắn ta cũng không tin.
Ngày đó hắn ta rời đi quá sớm.
Chính vì hắn ta rời đi quá sớm cho nên hắn ta mới bỏ lỡ hai màn kịch hay, đã không thể chứng kiến Triệu Bân đánh tơi tả đám thiên tài yêu nghiệt mà thậm chí còn không thể chứng kiến thiên kiếp, chỉ cần nghĩ tới hình ảnh đó thôi thì hắn ta cũng đã đủ phấn khích rồi.
Nếu như…
Khi hai quân giao chiến mà xảy ra một hồi thiên kiếp thì lại càng thêm náo nhiệt!
“Đa số bọn họ cũng đang tìm ta, tốt nhất là đừng để chuyện này xảy ra lần hai!”, Triệu Bân liếc mắt nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.