Chương 1571
Bân Bân
20/06/2022
Tốc độ của Triệu Bân cực nhanh, lông mày của hắn vẫn đang cau lại rất chặt, ánh mắt mờ mịt, hắn thật sự không nghĩ ra người nào có quan hệ
sâu xa với Triệu gia mà lại dám tới thành Hạo Thiên cướp người, hắn
không khỏi nghĩ đến mẹ của mình, người có liên quan đến bí mật của Thiên Tông, nói không chừng mẹ của hắn còn có quan hệ với những thế lực thần
bí, nếu như vậy thì mới có thể giải thích được.
Chẳng mấy chốc mà hắn đã đi hết mấy chục dặm.
Hắn nhìn thành Hạo Thiên, hàng rào phong tỏa của nó hết sức chặt chẽ và chắc chắn.
Khi Triệu Bân đến nơi thì hắn còn thấy đại quân đóng ở cửa thành.
Thành Hạo Thiên đã bị phong tỏa cho nên không ai có thể tiến vào, cũng không ai có thể bước ra, như thế thì tình hình bên trong cũng rất khó để truyền được ra ngoài.
“Là thế lực lớn nào mà can đảm quyết đoán đến như vậy?”, Ma Tử cũng đã tới nơi, hắn ta cảm thấy kinh ngạc không thôi, dám ở trong thành cướp tù nhân, cho dù có thể cướp được thì cũng không thể ra khỏi thành Hạo Thiên! Chẳng lẽ thế lực đó còn có đủ sức mạnh đối kháng với quân đội Đại Hạ hay sao?
Triệu Bân chỉ yên lặng đứng nhìn, hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Đôi mắt của hắn lúc này đã hằn đầy những tơ máu.
Biết được người của gia tộc mình đang ở ngay trong thành Hạo Thiên mà hắn lại không thể nào vào trong được.
“Hoàng ảnh vệ tới rồi”, không biết từ lúc nào đã nghe thấy tiếng Phượng Vũ khẽ thì thào.
Ma Tử ngoái đầu nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt của hắn ta chính là một đám mây lớn, chính xác mà nói thì đó là một bầy diều hâu lớn, trên mỗi một con diều hâu đều có chở theo một người, ngoài hoàng ảnh vệ thì còn có rất nhiều cường giả của Trấn Ma Ti, bọn họ vốn đang chuẩn bị bao vây diệt trừ Ma gia ở núi Thiên Mang, nhưng không ngờ tù nhân Triệu gia đã bị cướp ngay trong thành cho nên bọn họ mới chạy tới đây, muốn xem thử rốt cuộc là thế lực nào lại dám can đảm làm càn ngay trong thành, lần này đừng hòng có kẻ nào mong thoát ra được khỏi thành Hạo Thiên.
Triệu Bân cũng ngoái đầu nhìn lại thì liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc: Ngô Khởi.
Trước đó ở ngay cổng Đế Đô, Ngô Khởi đã bị hắn đánh tới bán thân bất toại, lại gặp phải thiên kiếp, thế mà chẳng bao lâu sau thể trạng của hắn ta đã có thể phục hồi như cũ, hơn nữa hắn ta còn được phục hồi chức quan, bây giờ đang hùng hùng hổ hổ dẫn theo hoàng ảnh vệ tới đây. Nhìn nét mặt của hắn ta rõ ràng là đang rất tức giận, chắc chắn là đang muốn tìm người để trút giận, vừa hay trong thành lại có kẻ không sợ trời không sợ đất, dám ở trong thành tác loạn.
Ầm! Ầm!
Trên bầu trời vang lên những tiếng ầm ầm như thiên lôi sắp đánh xuống.
Hiện tượng đó xuất hiện là bởi vì khí thế của hoàng ảnh vệ và Trấn Ma Ti quá lớn, hai luồng khí thế khổng lồ kết hợp với nhau khiến cho sát khí tràn ra bốn phương, gây chấn động khắp bầu trời. Người của hoàng ảnh vệ và Trấn Ma Ti đang tới đều là cường giả, phần lớn đã đạt tới cảnh giới Địa Tạng, hơn phân nửa đã đạt tới cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong, thuộc dòng chính của Tử Y Hầu nhận lệnh tới đây.
“Chúng ta phải rời khỏi đây”, Ma Tử quay lại nói.
Phượng Vũ hít sâu một hơi rồi cũng rút lui.
Trước khi rời đi thì bọn họ cũng không quên lôi Triệu Bân đi, tình thế đã nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ, bọn họ không có khả năng thay đổi được gì nữa. Dù có triệu tập hết toàn bộ cường giả Ma gia lại đây thì chỉ sợ bọn họ còn không thể trở thành đối thủ của quân đội đóng trong thành Hạo Thiên chứ đừng nói tới hoàng ảnh vệ và Trấn Ma Ti. Chuyện cướp tù nhân đã không còn khả thi nữa.
Triệu Bân yên lặng đến đáng sợ. Đạo lý này hắn tất nhiên là hiểu, hắn không mạnh bằng người ta, muốn không phục cũng không được.
Chẳng mấy chốc mà hắn đã đi hết mấy chục dặm.
Hắn nhìn thành Hạo Thiên, hàng rào phong tỏa của nó hết sức chặt chẽ và chắc chắn.
Khi Triệu Bân đến nơi thì hắn còn thấy đại quân đóng ở cửa thành.
Thành Hạo Thiên đã bị phong tỏa cho nên không ai có thể tiến vào, cũng không ai có thể bước ra, như thế thì tình hình bên trong cũng rất khó để truyền được ra ngoài.
“Là thế lực lớn nào mà can đảm quyết đoán đến như vậy?”, Ma Tử cũng đã tới nơi, hắn ta cảm thấy kinh ngạc không thôi, dám ở trong thành cướp tù nhân, cho dù có thể cướp được thì cũng không thể ra khỏi thành Hạo Thiên! Chẳng lẽ thế lực đó còn có đủ sức mạnh đối kháng với quân đội Đại Hạ hay sao?
Triệu Bân chỉ yên lặng đứng nhìn, hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Đôi mắt của hắn lúc này đã hằn đầy những tơ máu.
Biết được người của gia tộc mình đang ở ngay trong thành Hạo Thiên mà hắn lại không thể nào vào trong được.
“Hoàng ảnh vệ tới rồi”, không biết từ lúc nào đã nghe thấy tiếng Phượng Vũ khẽ thì thào.
Ma Tử ngoái đầu nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt của hắn ta chính là một đám mây lớn, chính xác mà nói thì đó là một bầy diều hâu lớn, trên mỗi một con diều hâu đều có chở theo một người, ngoài hoàng ảnh vệ thì còn có rất nhiều cường giả của Trấn Ma Ti, bọn họ vốn đang chuẩn bị bao vây diệt trừ Ma gia ở núi Thiên Mang, nhưng không ngờ tù nhân Triệu gia đã bị cướp ngay trong thành cho nên bọn họ mới chạy tới đây, muốn xem thử rốt cuộc là thế lực nào lại dám can đảm làm càn ngay trong thành, lần này đừng hòng có kẻ nào mong thoát ra được khỏi thành Hạo Thiên.
Triệu Bân cũng ngoái đầu nhìn lại thì liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc: Ngô Khởi.
Trước đó ở ngay cổng Đế Đô, Ngô Khởi đã bị hắn đánh tới bán thân bất toại, lại gặp phải thiên kiếp, thế mà chẳng bao lâu sau thể trạng của hắn ta đã có thể phục hồi như cũ, hơn nữa hắn ta còn được phục hồi chức quan, bây giờ đang hùng hùng hổ hổ dẫn theo hoàng ảnh vệ tới đây. Nhìn nét mặt của hắn ta rõ ràng là đang rất tức giận, chắc chắn là đang muốn tìm người để trút giận, vừa hay trong thành lại có kẻ không sợ trời không sợ đất, dám ở trong thành tác loạn.
Ầm! Ầm!
Trên bầu trời vang lên những tiếng ầm ầm như thiên lôi sắp đánh xuống.
Hiện tượng đó xuất hiện là bởi vì khí thế của hoàng ảnh vệ và Trấn Ma Ti quá lớn, hai luồng khí thế khổng lồ kết hợp với nhau khiến cho sát khí tràn ra bốn phương, gây chấn động khắp bầu trời. Người của hoàng ảnh vệ và Trấn Ma Ti đang tới đều là cường giả, phần lớn đã đạt tới cảnh giới Địa Tạng, hơn phân nửa đã đạt tới cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong, thuộc dòng chính của Tử Y Hầu nhận lệnh tới đây.
“Chúng ta phải rời khỏi đây”, Ma Tử quay lại nói.
Phượng Vũ hít sâu một hơi rồi cũng rút lui.
Trước khi rời đi thì bọn họ cũng không quên lôi Triệu Bân đi, tình thế đã nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ, bọn họ không có khả năng thay đổi được gì nữa. Dù có triệu tập hết toàn bộ cường giả Ma gia lại đây thì chỉ sợ bọn họ còn không thể trở thành đối thủ của quân đội đóng trong thành Hạo Thiên chứ đừng nói tới hoàng ảnh vệ và Trấn Ma Ti. Chuyện cướp tù nhân đã không còn khả thi nữa.
Triệu Bân yên lặng đến đáng sợ. Đạo lý này hắn tất nhiên là hiểu, hắn không mạnh bằng người ta, muốn không phục cũng không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.