Chương 920: “Có lẽ là bị đuổi giết”.
Bân Bân
01/01/2022
Hắn cũng có sách cổ da dê tím, đều là bản đồ cả, cộng thêm mảnh này nữa là ba mảnh rồi.
Ghép lại một lát, vẫn không hoàn chỉnh, còn thiếu ít nhất hai mảnh nữa.
“Ngươi điên à, ta đụng gì tới ngươi”.
Triệu Bân đang nghiên cứu bản đồ kho báu thì nghe thấy tiếng gào to.
Nghe tiếng cũng khá quen, không phải râu chữ bát mà là một người tên Vương Trác. Đúng vậy, chính là tên trộm mắt lác đó, có chuyên môn trong nghề, trộm đồ rất giỏi, chưa từng thất bại, không ngờ hắn ta cũng tới khu rừng sương mù. Bởi mới nói thế giới này rất nhỏ, đi tới đâu cũng có thể gặp người quen.
“Có lẽ là bị đuổi giết”.
Triệu Bân thầm nghĩ, hắn men theo nguồn gốc của âm thanh.
Còn một nhóm người khác cũng bị đuổi giết, tính ra thì có tổng cộng năm nhóm người, Liễu Như Nguyệt và thanh niên áo trắng một nhóm, hắn với râu chữ bát một nhóm, lão già áo bào một nhóm, Vương Trác một nhóm, một nhóm nữa đuổi giết Vương Trác. Đó chỉ là số nhóm hắn biết được, có trời mới biết còn bao nhiêu người nữa, tất cả đều vì quả Thiên Linh, thế thì náo nhiệt quá.
Khi hắn tới nơi thì Vương Trác đã bị ép đến sát tường nham thạch, không còn đường lui, vết thương vô cùng thảm hại, người toàn vết kiếm, tất cả đều có ánh sáng đen quẩn quanh, không rõ là sát ý hay là độc, trong rừng sương mù đâu đâu cũng là độc, bám vào miệng vết thương cũng chẳng khá hơn là bao, sẽ rất khó lành.
Nhìn lại kẻ đuổi giết Vương Trác, đó là một thiếu niên…
À không đúng, nói chính xác hơn là một lão già cải lão hoàn đồng, không có tóc, đầu bóng lưỡng, cái đầu đó rất lớn, không hợp với cơ thể kia, không biết là lão ta đã nuốt đan dược gì hay là tác dụng của công pháp mà biến thành kẻ dị dạng như thế, chân nguyên thuộc tính băng thật là ma quái.
“Bao nhiêu bảo bối thế không tìm, chạy tới trấn lột một cảnh giới Chân Linh như ta làm gì?”
Vương Trác ho ra một ngụm máu, biết mình chạy trời không khỏi nắng, nên mắng cực kỳ hăng hái, đúng là ra đường không coi ngày! Vừa mới vào tới đã đụng phải lão già này, lại còn mặt dày mày dạn đuổi theo hắn ta suốt một đường dài.
“Con ruồi có nhỏ thì cũng là thịt, tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm”.
Thiếu niên đầu to rút kiếm lao lên, nhe răng nở nụ cười, còn có cả răng nanh, nó cứ sáng lập lòe, người đi trấn lột kẻ khác luôn có một khuôn mẫu giống nhau, họ đều học được triết lý nhân sinh!
“Làm mấy chuyện thiếu đạo đức nhiều sẽ gặp phải báo ứng đấy”, Vương Trác há miệng lập tức mắng mỏ.
Báo ứng nói tới là tới, chỉ vì Triệu Bân đã bắt đầu đánh, tốc độ như thần, nhanh như tia chớp.
Sau đó màu máu bắn ra, cực kỳ chói mắt, một kiếm Lôi Phong Quyết từ sau lưng thiếu niên đầu to xuyên thủng ra trước ngực, kiếm uy rất mạnh, lực sát thương cũng không thua gì, có thể nói là một kích tất sát.
“Đây…”
Thiếu niên đầu to miệng đầy máu, cúi đầu nhìn mũi kiếm xuyên qua trước ngực mình, không thể tin nổi, đang tiến tới thì lại bị đâm cho một nhát, trực tiếp cắt đứt tim mạch.
Đến tận bây giờ vẫn chưa biết được người giết mình là ai.
Nhưng có thể thấy kẻ đó là ma quỷ, đi đường chẳng nghe thấy âm thanh nào.
Ghép lại một lát, vẫn không hoàn chỉnh, còn thiếu ít nhất hai mảnh nữa.
“Ngươi điên à, ta đụng gì tới ngươi”.
Triệu Bân đang nghiên cứu bản đồ kho báu thì nghe thấy tiếng gào to.
Nghe tiếng cũng khá quen, không phải râu chữ bát mà là một người tên Vương Trác. Đúng vậy, chính là tên trộm mắt lác đó, có chuyên môn trong nghề, trộm đồ rất giỏi, chưa từng thất bại, không ngờ hắn ta cũng tới khu rừng sương mù. Bởi mới nói thế giới này rất nhỏ, đi tới đâu cũng có thể gặp người quen.
“Có lẽ là bị đuổi giết”.
Triệu Bân thầm nghĩ, hắn men theo nguồn gốc của âm thanh.
Còn một nhóm người khác cũng bị đuổi giết, tính ra thì có tổng cộng năm nhóm người, Liễu Như Nguyệt và thanh niên áo trắng một nhóm, hắn với râu chữ bát một nhóm, lão già áo bào một nhóm, Vương Trác một nhóm, một nhóm nữa đuổi giết Vương Trác. Đó chỉ là số nhóm hắn biết được, có trời mới biết còn bao nhiêu người nữa, tất cả đều vì quả Thiên Linh, thế thì náo nhiệt quá.
Khi hắn tới nơi thì Vương Trác đã bị ép đến sát tường nham thạch, không còn đường lui, vết thương vô cùng thảm hại, người toàn vết kiếm, tất cả đều có ánh sáng đen quẩn quanh, không rõ là sát ý hay là độc, trong rừng sương mù đâu đâu cũng là độc, bám vào miệng vết thương cũng chẳng khá hơn là bao, sẽ rất khó lành.
Nhìn lại kẻ đuổi giết Vương Trác, đó là một thiếu niên…
À không đúng, nói chính xác hơn là một lão già cải lão hoàn đồng, không có tóc, đầu bóng lưỡng, cái đầu đó rất lớn, không hợp với cơ thể kia, không biết là lão ta đã nuốt đan dược gì hay là tác dụng của công pháp mà biến thành kẻ dị dạng như thế, chân nguyên thuộc tính băng thật là ma quái.
“Bao nhiêu bảo bối thế không tìm, chạy tới trấn lột một cảnh giới Chân Linh như ta làm gì?”
Vương Trác ho ra một ngụm máu, biết mình chạy trời không khỏi nắng, nên mắng cực kỳ hăng hái, đúng là ra đường không coi ngày! Vừa mới vào tới đã đụng phải lão già này, lại còn mặt dày mày dạn đuổi theo hắn ta suốt một đường dài.
“Con ruồi có nhỏ thì cũng là thịt, tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm”.
Thiếu niên đầu to rút kiếm lao lên, nhe răng nở nụ cười, còn có cả răng nanh, nó cứ sáng lập lòe, người đi trấn lột kẻ khác luôn có một khuôn mẫu giống nhau, họ đều học được triết lý nhân sinh!
“Làm mấy chuyện thiếu đạo đức nhiều sẽ gặp phải báo ứng đấy”, Vương Trác há miệng lập tức mắng mỏ.
Báo ứng nói tới là tới, chỉ vì Triệu Bân đã bắt đầu đánh, tốc độ như thần, nhanh như tia chớp.
Sau đó màu máu bắn ra, cực kỳ chói mắt, một kiếm Lôi Phong Quyết từ sau lưng thiếu niên đầu to xuyên thủng ra trước ngực, kiếm uy rất mạnh, lực sát thương cũng không thua gì, có thể nói là một kích tất sát.
“Đây…”
Thiếu niên đầu to miệng đầy máu, cúi đầu nhìn mũi kiếm xuyên qua trước ngực mình, không thể tin nổi, đang tiến tới thì lại bị đâm cho một nhát, trực tiếp cắt đứt tim mạch.
Đến tận bây giờ vẫn chưa biết được người giết mình là ai.
Nhưng có thể thấy kẻ đó là ma quỷ, đi đường chẳng nghe thấy âm thanh nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.