Chương 592: “Có Thiên Nhãn!”
Bân Bân
11/11/2021
Một lúc lâu sau, Triệu Bân mới đáp lại một câu, sau đó nhét cho Phượng
Vũ một lốc bùa chú, có bùa để chạy trốn, bùa để bảo vệ và cả bùa chiến
đấu. Lát nữa, một khi vào chiến trường thì họ sẽ phải lượn lờ trước Quỷ
Môn Quan rồi. Đừng nói là hai người họ, dù là Địa Tạng đỉnh cao như lão
mập thì cũng khó mà giữ được tính mạng.
“Cảm ơn!”
Phượng Vũ cảm ơn rồi tăng tốc.
Triệu Bân cũng không chần chờ, hơn nữa, tinh thần chiến đấu của hắn cũng đang sôi sục.
Ai ai cũng có trách nhiệm với sự tồn vong của quốc gia.
Hắn cũng là con dân của Đại Hạ, ân oán cá nhân để sang một bên đã, cùng nhau chống lại kẻ thù chung mới là chuyện mà họ nên làm, hắn chạy đến chiến trường không chỉ để tìm người mà còn là để chi viện cho biên quan.
Hai người họ dừng lại trên một ngọn đồi.
Nhìn về phía xa thì thấy bên dưới là một vùng tối đen như mực, một bên là Đại Hạ, một bên là Đại Nguyên, những chiến xa cổ, những con ngựa chiến hí vang, các loại tọa kỵ trên mặt đất chạy tới chạy lui, cũng không biết đã chiến đấu bao lâu rồi. Cùng với tiếng trống chiến đấu và tiếng hô khẩu hiệu, tướng đánh với tướng, lính đánh với lính, trên chiến trường đẫm máu, họ đã chiến đấu với nhau vô cùng ác liệt.
Mặt đất đánh nhau thì trên không cũng đánh nhau.
Đại Hạ có không quân thì Đại Nguyên cũng có, ưng ngỗng, huyết điêu, huyết ưng, vân hạc… Miễn là tọa kỵ biết bay có tên gọi thì đều có mặt hết, mỗi một giây đều có tọa kỵ rơi xuống và cũng có tọa kỵ phóng từ dưới đất lên. Trong cuộc đại chiến ác liệt, mạng người như cỏ rác, máu tươi nhuộm đỏ cả trời đất.
“Hiện trường đánh hội đồng quy mô lớn sao?”
Giây phút này, đừng nói đến Phượng Vũ, dù là Triệu Bân thì sắc mặt cũng tái nhợt, đúng là hắn đã từng giết người nhưng hắn cũng không chịu nỗi quy mô và sát khí này, đến cả tiếng hét chém giết cũng khiến tim hắn run lên.
Nếu không thì sao lại nói, người từng ra chiến trường đều là người tàn nhẫn.
Người có thể sống sót về từ chiến trận thì càng tàn nhẫn hơn.
Đây đâu phải là đánh nhau, rõ ràng là một trận đồ sát mà.
“Có Thiên Nhãn!”, Nguyệt Thần nhắc nhở.
Chỉ sợ Triệu Bân bốc đồng, bộc phát khí thế Thiên Võ để đi hù dọa người khác.
Thanh thế rầm rộ như vậy, binh lực của hai nước nhiều như thế, e là dù cho có cấp Thiên Võ đến, cao thủ này cũng chưa chắc kiểm soát được cục diện, sức của một người dù có mạnh đến đâu thì cũng khó mà địch lại thiên binh vạn mã, vua Âm Nguyệt cái thế năm xưa chính là ví dụ chân thật nhất.
“Biết rồi!”
Triệu Bân rút kiếm Long Uyên ra.
Phượng Vũ không nói gì, cô ta đã không thể kiềm được, đi xuống đồi.
Triệu Bân lập tức đi theo.
Vượt trước bọn họ còn có quân chi viện của Đại Hạ ở vùng ven, cả một đoàn lớn hô hào, công đánh từ trong rừng ra ngoài. Ngoài bọn họ ra còn có rất nhiều tọa kỵ đã vượt qua đỉnh núi, chi viện cho không quân của Đại Hạ.
“Cảm ơn!”
Phượng Vũ cảm ơn rồi tăng tốc.
Triệu Bân cũng không chần chờ, hơn nữa, tinh thần chiến đấu của hắn cũng đang sôi sục.
Ai ai cũng có trách nhiệm với sự tồn vong của quốc gia.
Hắn cũng là con dân của Đại Hạ, ân oán cá nhân để sang một bên đã, cùng nhau chống lại kẻ thù chung mới là chuyện mà họ nên làm, hắn chạy đến chiến trường không chỉ để tìm người mà còn là để chi viện cho biên quan.
Hai người họ dừng lại trên một ngọn đồi.
Nhìn về phía xa thì thấy bên dưới là một vùng tối đen như mực, một bên là Đại Hạ, một bên là Đại Nguyên, những chiến xa cổ, những con ngựa chiến hí vang, các loại tọa kỵ trên mặt đất chạy tới chạy lui, cũng không biết đã chiến đấu bao lâu rồi. Cùng với tiếng trống chiến đấu và tiếng hô khẩu hiệu, tướng đánh với tướng, lính đánh với lính, trên chiến trường đẫm máu, họ đã chiến đấu với nhau vô cùng ác liệt.
Mặt đất đánh nhau thì trên không cũng đánh nhau.
Đại Hạ có không quân thì Đại Nguyên cũng có, ưng ngỗng, huyết điêu, huyết ưng, vân hạc… Miễn là tọa kỵ biết bay có tên gọi thì đều có mặt hết, mỗi một giây đều có tọa kỵ rơi xuống và cũng có tọa kỵ phóng từ dưới đất lên. Trong cuộc đại chiến ác liệt, mạng người như cỏ rác, máu tươi nhuộm đỏ cả trời đất.
“Hiện trường đánh hội đồng quy mô lớn sao?”
Giây phút này, đừng nói đến Phượng Vũ, dù là Triệu Bân thì sắc mặt cũng tái nhợt, đúng là hắn đã từng giết người nhưng hắn cũng không chịu nỗi quy mô và sát khí này, đến cả tiếng hét chém giết cũng khiến tim hắn run lên.
Nếu không thì sao lại nói, người từng ra chiến trường đều là người tàn nhẫn.
Người có thể sống sót về từ chiến trận thì càng tàn nhẫn hơn.
Đây đâu phải là đánh nhau, rõ ràng là một trận đồ sát mà.
“Có Thiên Nhãn!”, Nguyệt Thần nhắc nhở.
Chỉ sợ Triệu Bân bốc đồng, bộc phát khí thế Thiên Võ để đi hù dọa người khác.
Thanh thế rầm rộ như vậy, binh lực của hai nước nhiều như thế, e là dù cho có cấp Thiên Võ đến, cao thủ này cũng chưa chắc kiểm soát được cục diện, sức của một người dù có mạnh đến đâu thì cũng khó mà địch lại thiên binh vạn mã, vua Âm Nguyệt cái thế năm xưa chính là ví dụ chân thật nhất.
“Biết rồi!”
Triệu Bân rút kiếm Long Uyên ra.
Phượng Vũ không nói gì, cô ta đã không thể kiềm được, đi xuống đồi.
Triệu Bân lập tức đi theo.
Vượt trước bọn họ còn có quân chi viện của Đại Hạ ở vùng ven, cả một đoàn lớn hô hào, công đánh từ trong rừng ra ngoài. Ngoài bọn họ ra còn có rất nhiều tọa kỵ đã vượt qua đỉnh núi, chi viện cho không quân của Đại Hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.