Chương 797: Cuối cùng cũng đến được mục tiêu.
Bân Bân
30/12/2021
Chỉ cần dùng tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức hai mắt đối phương không thể nắm bắt được thì sẽ tránh được.
Tất nhiên, cũng phải tùy theo tình hình, bí thuật thiên nhãn quỷ dị đó rất khó đề phòng, nếu âm thầm đánh lén, cộng thêm tốc độ rất nhanh thì hẳn là không kịp phản ứng, chờ tới khi phát hiện ra thì chắc đã trúng đòn.
Hắn nghĩ mình cũng có thiên nhãn, liệu có thể làm được những điều đó hay không.
Màn đêm sáng tỏ.
Triệu Bân lại chìm vào suy nghĩ, cố gắng tìm hiểu thiên nhãn.
Vấn đề là hắn vẫn chưa tìm thấy điểm mấu chốt, có lẽ do thiên nhãn với thiên nhãn cũng khác nhau, thiên phú của mỗi người cũng khác nhau, chẳng hạn như thiên nhãn của hắn, từ cái ngày bắt đầu tu luyện, ngoài những thứ được truyền thừa thì đến nay, ngoài thấu thị và ảo thuật thiên nhãn ra thì hắn thật sự chẳng ngộ ra được bí thuật nào nữa.
Lộc cộc!
Tịch Linh cưỡi ngựa đi, đi song song với xe ngựa nhìn Triệu Bân, cũng theo hắn nhìn lên trời, không biết rốt cuộc tên đó đã nhìn cái gì suốt cả đường đi, ngắm trăng ư? Hay là đang đếm sao, cô ta không biết, nhóm Diệp Thanh Sơn cũng không biết, khi nhìn sang Triệu Bân thì ánh mắt đầy ẩn ý.
Tiểu bối cảnh giới Chân Linh này tạo cho con người ta cảm giác thần bí, cộng với thần thái của hắn, bình tĩnh đến mức người ta phải thấy lúng túng, nhất là ánh mắt đó, tĩnh lặng như mặt hồ, hắn đã phải trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn mới có thể luyện ra được… Tâm trạng vững vàng như núi lớn và lạnh lẽo như băng giá, chẳng có tí cảm xúc nào như thế.
“Khỏi rồi”.
Triệu Bân khẽ nói, con ngươi không thể nhìn thấy gì vì bị cắn trả, trải qua một đêm tẩm bổ, cuối cùng cũng khỏi. Đôi mắt như ánh sao, rạng rỡ sáng ngời, cẩn thận nhìn lại, đồng tử rực rỡ như ánh mặt trời.
“Ngươi… Đang nhìn cái gì thế”.
Cuối cùng Tịch Linh cũng không thể nén nổi sự tò mò, nhỏ giọng hỏi.
“Không có gì”.
Triệu Bân nghiêng đầu cười, vội vàng xoay đi ngay.
Vì quên thu thiên nhãn nên hắn đã nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Khả năng thấu thị khiến hắn vô tình trông thấy một số hình ảnh tươi mát, chẳng hạn như cô gái bên cạnh, tuy có mặc quần áo nhưng một giây trước đó, với hắn mà nói cũng chẳng khác gì không có mảnh vải che thân.
Tịch Linh không biết gì, cứ thấy ánh mắt Triệu Bân là lạ.
Hợp ngô!
Cách một khoảng thời gian thì khẩu hiệu của tiêu cục lại vang lên một lần.
Đoạn đường sau đó bình yên vô sự, dù không có cướp bóc gì nhưng lại có mấy tên trộm vặt, thấy đoàn người ngựa đông đúc lại sợ không dám dây vào, nếu không họ đã thành quả hồng mềm mặc cho người ta nắm rồi.
Màn đêm lại buông xuống.
Cuối cùng cũng đến được mục tiêu.
Đó là một tòa thành cổ rộng lớn có tên là thành cổ Minh Nguyệt, nó được ghi lại trên bản đồ, tòa thành này cũng khá là nổi tiếng ở Đại Hạ, bởi vì thành chủ của thành là nữ thành chủ duy nhất từ cổ chí kim, nghe đồn người đó xuất thân từ chiến trường, từng là một đại tiên của quân Xích Diễm Đại Hạ.
Thành cổ Minh Nguyệt dưới ánh trăng khá là náo nhiệt.
Tất nhiên, cũng phải tùy theo tình hình, bí thuật thiên nhãn quỷ dị đó rất khó đề phòng, nếu âm thầm đánh lén, cộng thêm tốc độ rất nhanh thì hẳn là không kịp phản ứng, chờ tới khi phát hiện ra thì chắc đã trúng đòn.
Hắn nghĩ mình cũng có thiên nhãn, liệu có thể làm được những điều đó hay không.
Màn đêm sáng tỏ.
Triệu Bân lại chìm vào suy nghĩ, cố gắng tìm hiểu thiên nhãn.
Vấn đề là hắn vẫn chưa tìm thấy điểm mấu chốt, có lẽ do thiên nhãn với thiên nhãn cũng khác nhau, thiên phú của mỗi người cũng khác nhau, chẳng hạn như thiên nhãn của hắn, từ cái ngày bắt đầu tu luyện, ngoài những thứ được truyền thừa thì đến nay, ngoài thấu thị và ảo thuật thiên nhãn ra thì hắn thật sự chẳng ngộ ra được bí thuật nào nữa.
Lộc cộc!
Tịch Linh cưỡi ngựa đi, đi song song với xe ngựa nhìn Triệu Bân, cũng theo hắn nhìn lên trời, không biết rốt cuộc tên đó đã nhìn cái gì suốt cả đường đi, ngắm trăng ư? Hay là đang đếm sao, cô ta không biết, nhóm Diệp Thanh Sơn cũng không biết, khi nhìn sang Triệu Bân thì ánh mắt đầy ẩn ý.
Tiểu bối cảnh giới Chân Linh này tạo cho con người ta cảm giác thần bí, cộng với thần thái của hắn, bình tĩnh đến mức người ta phải thấy lúng túng, nhất là ánh mắt đó, tĩnh lặng như mặt hồ, hắn đã phải trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn mới có thể luyện ra được… Tâm trạng vững vàng như núi lớn và lạnh lẽo như băng giá, chẳng có tí cảm xúc nào như thế.
“Khỏi rồi”.
Triệu Bân khẽ nói, con ngươi không thể nhìn thấy gì vì bị cắn trả, trải qua một đêm tẩm bổ, cuối cùng cũng khỏi. Đôi mắt như ánh sao, rạng rỡ sáng ngời, cẩn thận nhìn lại, đồng tử rực rỡ như ánh mặt trời.
“Ngươi… Đang nhìn cái gì thế”.
Cuối cùng Tịch Linh cũng không thể nén nổi sự tò mò, nhỏ giọng hỏi.
“Không có gì”.
Triệu Bân nghiêng đầu cười, vội vàng xoay đi ngay.
Vì quên thu thiên nhãn nên hắn đã nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Khả năng thấu thị khiến hắn vô tình trông thấy một số hình ảnh tươi mát, chẳng hạn như cô gái bên cạnh, tuy có mặc quần áo nhưng một giây trước đó, với hắn mà nói cũng chẳng khác gì không có mảnh vải che thân.
Tịch Linh không biết gì, cứ thấy ánh mắt Triệu Bân là lạ.
Hợp ngô!
Cách một khoảng thời gian thì khẩu hiệu của tiêu cục lại vang lên một lần.
Đoạn đường sau đó bình yên vô sự, dù không có cướp bóc gì nhưng lại có mấy tên trộm vặt, thấy đoàn người ngựa đông đúc lại sợ không dám dây vào, nếu không họ đã thành quả hồng mềm mặc cho người ta nắm rồi.
Màn đêm lại buông xuống.
Cuối cùng cũng đến được mục tiêu.
Đó là một tòa thành cổ rộng lớn có tên là thành cổ Minh Nguyệt, nó được ghi lại trên bản đồ, tòa thành này cũng khá là nổi tiếng ở Đại Hạ, bởi vì thành chủ của thành là nữ thành chủ duy nhất từ cổ chí kim, nghe đồn người đó xuất thân từ chiến trường, từng là một đại tiên của quân Xích Diễm Đại Hạ.
Thành cổ Minh Nguyệt dưới ánh trăng khá là náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.