Chương 306: “Đến lĩnh bạc thôi!”
Bân Bân
18/10/2021
Sau Chư Cát Huyền Đạo, tay chân nhanh nhẹn nhất là Triệu Bân, hắn ôm
chiến lợi phẩm vào lòng, chạy như bay ra khỏi hội trường, tìm một chỗ để dung hòa địa hỏa.
“Về nhà thôi!”
Lão mập vỗ mông, tên mập, nhóc mê tiền, thằng nhóc tóc tím và Xích Yên cũng đứng dậy, họ đi về uống chén trà cho đỡ sợ, xong chuyện rồi thì tới sòng bạc lĩnh tiền, bọn họ đã cược Triệu Bân thắng, hơn nữa cũng cọc không ít tiền.
“Triệu Bân lại thắng rồi!”
Sau lưng họ, tiếng bàn tán rồi tặc lưỡi vang lên rất nhiều.
Một chữ “lại”, được dùng vừa khéo.
Hôm đó, khi Triệu Bân đối đầu với Nghiêm Khang, không có ai coi trọng hắn, thế nhưng hắn lại thắng, hơn nữa còn thắng Nghiêm Khang bằng sở trường không chiến của đối thủ.
Vì thế, Triệu Bân còn cướp hết sạch của Nghiêm Khang.
Bây giờ, phân cảnh này lại tái diễn, còn có người thua thảm hơn Nghiêm Khang, một trận đấu của luyện khí sư, không chỉ mất của cải, còn mất luôn cái mạng già.
Hãy đợi đó!
Trong mấy chục năm tới, kiểu gì người này cũng trở thành cu li cho Triệu gia thôi.
“Tất cả trang bị đều có nhờ đánh đấm!”
Các lão tiền bối trịnh trọng và nghiêm túc vuốt râu.
Lời này cũng không sai.
Trước đây là Nghiêm Khang, sau này là Khô Sơn, có vẻ như những ai tới chỗ Triệu Bân tìm kích thích thì đều không có kết cục tốt đẹp. Một người là thiếu chủ của gia tộc nhỏ nhưng chỉ cần dựa vào hai vụ này là hắn đã phát tài, dù có bị đuổi khỏi gia tộc, vẫn tự mình giữ được thể diện.
“Đi thôi!”
Dương Hùng mỉm cười, cùng với Lão Huyền Không mỗi người một trái một phải, chắp tay sau lưng rời đi. Khi đi còn ngâm nga vài giai điệu, đám khán giả cũng hiểu ngầm mà nhường đường cho họ.
“Thành chủ ngày hôm nay hình như hơi cương quyết!”
“Ừ, không nể mặt Liễu gia chút nào hết, rõ ràng là ủng hộ Triệu Bân!”
“May mà thành chủ có mặt ở đâu, nếu không thì Liễu gia sẽ không chịu ói đồ ra đâu!”
Nhìn bóng lưng rời đi của Dương Hùng, trong mắt nhiều người hiện lên ý tứ sâu xa, đến bây giờ, bọn họ vẫn không hiểu, điều gì đã khiến Dương Hùng ủng hộ Triệu gia đến vậy. Chẳng lẽ, Triệu gia đã cho lão ta lợi ích gì hay sao? Hay là, giữa hai người có gì mờ ám không thể nói cho ai biết? Nhưng mà dù thế nào thì Liễu gia cũng phải chịu đủ, một cửa hàng binh khí, ba mươi vạn lượng bạc, đúng là tổn thất nghiêm trọng.
“Đến lĩnh bạc thôi!”
Thu lại ánh mắt, đám đông dần lui ra ngoài, tập hợp về phía sòng bạc.
Thế nhưng, những người tụ tập về đó lại rất ít.
Những người đó đều là người cược Triệu Bân thắng, vốn dĩ không ôm hy vọng gì, nhưng Triệu Bân lại chiến thắng, trong lòng có chút hối hận! Hối hận vì không cược cả gia tài.
Có người vui thì cũng có người buồn.
Có người thắng thì cũng có kẻ thua, ví dụ như Vương gia, ví dụ như những gia tộc đối địch với Triệu gia, hoặc là những người được gia tộc lớn phái tới, khuôn mặt ai cũng cực kỳ ảm đạm. Bọn họ cược cho Khô Sơn thắng, đây là việc ngoài dự tính, có trời mới biết họ đã thua bao nhiêu.
“Về nhà thôi!”
Lão mập vỗ mông, tên mập, nhóc mê tiền, thằng nhóc tóc tím và Xích Yên cũng đứng dậy, họ đi về uống chén trà cho đỡ sợ, xong chuyện rồi thì tới sòng bạc lĩnh tiền, bọn họ đã cược Triệu Bân thắng, hơn nữa cũng cọc không ít tiền.
“Triệu Bân lại thắng rồi!”
Sau lưng họ, tiếng bàn tán rồi tặc lưỡi vang lên rất nhiều.
Một chữ “lại”, được dùng vừa khéo.
Hôm đó, khi Triệu Bân đối đầu với Nghiêm Khang, không có ai coi trọng hắn, thế nhưng hắn lại thắng, hơn nữa còn thắng Nghiêm Khang bằng sở trường không chiến của đối thủ.
Vì thế, Triệu Bân còn cướp hết sạch của Nghiêm Khang.
Bây giờ, phân cảnh này lại tái diễn, còn có người thua thảm hơn Nghiêm Khang, một trận đấu của luyện khí sư, không chỉ mất của cải, còn mất luôn cái mạng già.
Hãy đợi đó!
Trong mấy chục năm tới, kiểu gì người này cũng trở thành cu li cho Triệu gia thôi.
“Tất cả trang bị đều có nhờ đánh đấm!”
Các lão tiền bối trịnh trọng và nghiêm túc vuốt râu.
Lời này cũng không sai.
Trước đây là Nghiêm Khang, sau này là Khô Sơn, có vẻ như những ai tới chỗ Triệu Bân tìm kích thích thì đều không có kết cục tốt đẹp. Một người là thiếu chủ của gia tộc nhỏ nhưng chỉ cần dựa vào hai vụ này là hắn đã phát tài, dù có bị đuổi khỏi gia tộc, vẫn tự mình giữ được thể diện.
“Đi thôi!”
Dương Hùng mỉm cười, cùng với Lão Huyền Không mỗi người một trái một phải, chắp tay sau lưng rời đi. Khi đi còn ngâm nga vài giai điệu, đám khán giả cũng hiểu ngầm mà nhường đường cho họ.
“Thành chủ ngày hôm nay hình như hơi cương quyết!”
“Ừ, không nể mặt Liễu gia chút nào hết, rõ ràng là ủng hộ Triệu Bân!”
“May mà thành chủ có mặt ở đâu, nếu không thì Liễu gia sẽ không chịu ói đồ ra đâu!”
Nhìn bóng lưng rời đi của Dương Hùng, trong mắt nhiều người hiện lên ý tứ sâu xa, đến bây giờ, bọn họ vẫn không hiểu, điều gì đã khiến Dương Hùng ủng hộ Triệu gia đến vậy. Chẳng lẽ, Triệu gia đã cho lão ta lợi ích gì hay sao? Hay là, giữa hai người có gì mờ ám không thể nói cho ai biết? Nhưng mà dù thế nào thì Liễu gia cũng phải chịu đủ, một cửa hàng binh khí, ba mươi vạn lượng bạc, đúng là tổn thất nghiêm trọng.
“Đến lĩnh bạc thôi!”
Thu lại ánh mắt, đám đông dần lui ra ngoài, tập hợp về phía sòng bạc.
Thế nhưng, những người tụ tập về đó lại rất ít.
Những người đó đều là người cược Triệu Bân thắng, vốn dĩ không ôm hy vọng gì, nhưng Triệu Bân lại chiến thắng, trong lòng có chút hối hận! Hối hận vì không cược cả gia tài.
Có người vui thì cũng có người buồn.
Có người thắng thì cũng có kẻ thua, ví dụ như Vương gia, ví dụ như những gia tộc đối địch với Triệu gia, hoặc là những người được gia tộc lớn phái tới, khuôn mặt ai cũng cực kỳ ảm đạm. Bọn họ cược cho Khô Sơn thắng, đây là việc ngoài dự tính, có trời mới biết họ đã thua bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.