Chương 394: “Đó không phải là huyết chú bình thường!
Bân Bân
25/10/2021
“Tiền bối, sẽ đau lắm đấy!”
Triệu Bân thi triển sấm sét, bao trọn cánh tay lão Huyền Không. Không cần ai dạy thì hắn cũng tự biết, huyết chú ấy mà, nó cũng tương tự như dấu ấn, luyện hóa nó là được thôi. Hắn làm chuyện này nhiều rồi, hắn từng giúp Thanh Dao luyện hóa một cây đàn cổ.
Ứ…
Sấm sét đi vào trong cơ thể thì lão Huyền Không liền ứ lên một tiếng khó chịu.
Đau, thật sự rất đau!
Hơn nữa, khi có sấm sét tấn công, huyết chú liền có phản ứng, nhanh chóng nuốt khí huyết của lão ta. Một luồng sức mạnh kỳ lạ len lỏi vào trong cơ thể lão ta, hủy hoại căn cơ của lão ta. Mặc dù huyết chú nằm trên cánh tay nhưng xương khớp tứ chi đều đau đớn vô cùng.
“Ấn chú mạnh thật đấy!”
Triệu Bân khẽ lẩm bẩm, sấm sét cấp thiên mà vẫn không lung lay được nó.
“Nào!”
Lão Huyền Không vừa nói vừa nhét một chiếc khăn tay vào miệng.
Ý của lão ta rất rõ ràng, muốn hắn mạnh tay hơn.
Triệu Bân hít một hơi, tăng sức mạnh từng chút một, chỉ sợ dùng lực quá mạnh sẽ làm cánh tay của lão Huyền Không bị thương. Xem ra thì huyết chú đã hợp lại làm một với cánh tay của lão ta rồi, cực kỳ khó luyện hóa. Lúc hắn luyện huyết chú thì đồng thời cũng sẽ làm bị thương lão Huyền Không.
Ư…
Lão Huyền Không lại rên lên một tiếng khó chịu, gân xanh nổi cồm cộm lên trên trán, đôi mắt già nua nổi đầy gân máu, chiếc khăn tay đang ngậm trong miệng cũng thấm máu tươi từ răng, trở thành màu đỏ. Từ đó có thể thấy được, lão ta đau đớn đến mức nào, chắc cũng không thua tẩy cốt luyện thể là mấy.
Triệu Bân không nói gì, vẫn đang tiếp tục tăng sức mạnh của sấm sét.
A…
Lão Huyền Không đau đớn tới nổi hiện rõ lên mặt, không ngừng rên lên khó chịu. Mỗi lần Triệu Bân tăng thêm sức mạnh thì lão ta lại ghì giọng hừ một tiếng đau khổ, khuôn mặt già nua vốn hồng hào giờ đã vô cùng nhợt nhạt.
Cứ thế kéo dài hết một ngày.
Đến khi màn đêm buông xuống, không chỉ có mình lão Huyền Không hừm lên khó chịu mà chính Triệu Bân cũng chẳng chịu nổi nữa, có lẽ là tiêu hao quá nhiều sức nên sắc mặt hắn cũng dần dần nhợt nhạt đi, hơi thở cũng không còn đều đặn như thường nữa. Ngồi luyện hóa huyết chú đúng thật là còn mệt hơn cả đánh nhau.
Nhưng huyết chú vẫn không có dấu hiệu bị giải trừ.
“Đó không phải là huyết chú bình thường!
Triệu Bân thi triển sấm sét, bao trọn cánh tay lão Huyền Không. Không cần ai dạy thì hắn cũng tự biết, huyết chú ấy mà, nó cũng tương tự như dấu ấn, luyện hóa nó là được thôi. Hắn làm chuyện này nhiều rồi, hắn từng giúp Thanh Dao luyện hóa một cây đàn cổ.
Ứ…
Sấm sét đi vào trong cơ thể thì lão Huyền Không liền ứ lên một tiếng khó chịu.
Đau, thật sự rất đau!
Hơn nữa, khi có sấm sét tấn công, huyết chú liền có phản ứng, nhanh chóng nuốt khí huyết của lão ta. Một luồng sức mạnh kỳ lạ len lỏi vào trong cơ thể lão ta, hủy hoại căn cơ của lão ta. Mặc dù huyết chú nằm trên cánh tay nhưng xương khớp tứ chi đều đau đớn vô cùng.
“Ấn chú mạnh thật đấy!”
Triệu Bân khẽ lẩm bẩm, sấm sét cấp thiên mà vẫn không lung lay được nó.
“Nào!”
Lão Huyền Không vừa nói vừa nhét một chiếc khăn tay vào miệng.
Ý của lão ta rất rõ ràng, muốn hắn mạnh tay hơn.
Triệu Bân hít một hơi, tăng sức mạnh từng chút một, chỉ sợ dùng lực quá mạnh sẽ làm cánh tay của lão Huyền Không bị thương. Xem ra thì huyết chú đã hợp lại làm một với cánh tay của lão ta rồi, cực kỳ khó luyện hóa. Lúc hắn luyện huyết chú thì đồng thời cũng sẽ làm bị thương lão Huyền Không.
Ư…
Lão Huyền Không lại rên lên một tiếng khó chịu, gân xanh nổi cồm cộm lên trên trán, đôi mắt già nua nổi đầy gân máu, chiếc khăn tay đang ngậm trong miệng cũng thấm máu tươi từ răng, trở thành màu đỏ. Từ đó có thể thấy được, lão ta đau đớn đến mức nào, chắc cũng không thua tẩy cốt luyện thể là mấy.
Triệu Bân không nói gì, vẫn đang tiếp tục tăng sức mạnh của sấm sét.
A…
Lão Huyền Không đau đớn tới nổi hiện rõ lên mặt, không ngừng rên lên khó chịu. Mỗi lần Triệu Bân tăng thêm sức mạnh thì lão ta lại ghì giọng hừ một tiếng đau khổ, khuôn mặt già nua vốn hồng hào giờ đã vô cùng nhợt nhạt.
Cứ thế kéo dài hết một ngày.
Đến khi màn đêm buông xuống, không chỉ có mình lão Huyền Không hừm lên khó chịu mà chính Triệu Bân cũng chẳng chịu nổi nữa, có lẽ là tiêu hao quá nhiều sức nên sắc mặt hắn cũng dần dần nhợt nhạt đi, hơi thở cũng không còn đều đặn như thường nữa. Ngồi luyện hóa huyết chú đúng thật là còn mệt hơn cả đánh nhau.
Nhưng huyết chú vẫn không có dấu hiệu bị giải trừ.
“Đó không phải là huyết chú bình thường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.