Chương 790: “Đừng để ta gặp lại ngươi!”
Bân Bân
30/12/2021
Vụ nổ này đã làm hắn ta lộn nhào ra sau. Hắn ta vẫn chưa kịp đứng dậy
thì lá bùa thứ hai đã nổ, đến cả chân nguyên hộ thể cũng bị tiêu tán
không ít, đừng nói tới người ngoài, đến cả tọa kỵ của hắn cũng thấy xót
dùm.
Keng, keng!
Triệu Bân giơ tay, hai thanh phi đao phóng ra.
Lần này hắn đã nhắm vào con Huyết Ưng đang bay trên bầu trời, trên phi đao có treo bùa lôi quang.
Quạc!
Ghế ngồi đó chưa nhớ đời, đã bị nổ cho hoa mắt.
Khi hai mắt nhìn rõ được trở lại thì đã có một thanh phi kiếm phóng từ dưới lên, là Triệu Bân dùng hồn điều khiển kiếm Long Uyên. Hắn phải diệt con chim này, có nó theo dõi thì dù hắn có lên trời hay chui xuống đất, cái thân nát của hắn cũng không tránh được sự theo dõi.
Bụp!
Long Uyên đâm thủng bụng của Huyết Ưng từ vị trí từ dưới lên.
Chiếc tọa kỵ đó đã không còn vỗ cánh nữa mà rú lên thảm thiết, sau đó rớt xuống rừng cây.
Soạt!
Giết Huyết Ưng xong thì Triệu Bân liền trốn ngay!
Trước khi đi hắn còn rắc rất nhiều bùa chú.
Ầm, bùm, ầm!
Không lâu sau thì nghe tiếng nổ vang lên.
Có thể nhìn thấy dáng vẻ tơi tả của thanh niên áo đen qua đám đá vụn bay tung tóe.
Dù đã phòng bị trước nhưng hắn ta vẫn bị nổ đến mức không kịp trở tay, suốt chặng đường đuổi giết còn lại, hắn ta đều phải cẩn thận trong từng bước đi. Chính vì như vậy nên tốc độ mới chậm lại, khuôn mặt của hắn ta còn đáng sợ hơn cả ác ma.
Khi đến một rừng cây rậm rạp thì hắn ta mới đứng lại.
Không phải là không đuổi theo nữa mà là hắn ta không biết nên rượt theo hướng nào. Hắn đuổi theo một lúc thì không thấy bóng dáng Triệu Bân đâu nữa, cứ như thể hắn đã bốc hơi khỏi thế gian, không tìm thấy chút hơi thở nào, quỷ mới biết hắn đã chạy đi đâu rồi.
“Đáng chết thật!”
Thanh niên áo đen nổi giận, tung hết chưởng này đến chưởng khiến tảng đá lớn nát vụn.
Hối hận rồi! Hắn ta đã hối hận rồi!
Lúc đầu hắn ta không nên đánh con chim tạp đó mà nên nhắm thẳng vào tên võ tu đó mới đúng.
Bây giờ thì hay rồi, Huyết Ưng bị giết, hắn ta thì không bắt được người, còn tiêu hao rất nhiều sức mạnh đồng tử nữa.
“Đừng để ta gặp lại ngươi!”
Thanh niên áo đen không tìm được Triệu Bân thì hừ một tiếng lạnh lùng rồi bỏ đi.
Đến giờ khu rừng mới yên tĩnh trở lại.
Keng, keng!
Triệu Bân giơ tay, hai thanh phi đao phóng ra.
Lần này hắn đã nhắm vào con Huyết Ưng đang bay trên bầu trời, trên phi đao có treo bùa lôi quang.
Quạc!
Ghế ngồi đó chưa nhớ đời, đã bị nổ cho hoa mắt.
Khi hai mắt nhìn rõ được trở lại thì đã có một thanh phi kiếm phóng từ dưới lên, là Triệu Bân dùng hồn điều khiển kiếm Long Uyên. Hắn phải diệt con chim này, có nó theo dõi thì dù hắn có lên trời hay chui xuống đất, cái thân nát của hắn cũng không tránh được sự theo dõi.
Bụp!
Long Uyên đâm thủng bụng của Huyết Ưng từ vị trí từ dưới lên.
Chiếc tọa kỵ đó đã không còn vỗ cánh nữa mà rú lên thảm thiết, sau đó rớt xuống rừng cây.
Soạt!
Giết Huyết Ưng xong thì Triệu Bân liền trốn ngay!
Trước khi đi hắn còn rắc rất nhiều bùa chú.
Ầm, bùm, ầm!
Không lâu sau thì nghe tiếng nổ vang lên.
Có thể nhìn thấy dáng vẻ tơi tả của thanh niên áo đen qua đám đá vụn bay tung tóe.
Dù đã phòng bị trước nhưng hắn ta vẫn bị nổ đến mức không kịp trở tay, suốt chặng đường đuổi giết còn lại, hắn ta đều phải cẩn thận trong từng bước đi. Chính vì như vậy nên tốc độ mới chậm lại, khuôn mặt của hắn ta còn đáng sợ hơn cả ác ma.
Khi đến một rừng cây rậm rạp thì hắn ta mới đứng lại.
Không phải là không đuổi theo nữa mà là hắn ta không biết nên rượt theo hướng nào. Hắn đuổi theo một lúc thì không thấy bóng dáng Triệu Bân đâu nữa, cứ như thể hắn đã bốc hơi khỏi thế gian, không tìm thấy chút hơi thở nào, quỷ mới biết hắn đã chạy đi đâu rồi.
“Đáng chết thật!”
Thanh niên áo đen nổi giận, tung hết chưởng này đến chưởng khiến tảng đá lớn nát vụn.
Hối hận rồi! Hắn ta đã hối hận rồi!
Lúc đầu hắn ta không nên đánh con chim tạp đó mà nên nhắm thẳng vào tên võ tu đó mới đúng.
Bây giờ thì hay rồi, Huyết Ưng bị giết, hắn ta thì không bắt được người, còn tiêu hao rất nhiều sức mạnh đồng tử nữa.
“Đừng để ta gặp lại ngươi!”
Thanh niên áo đen không tìm được Triệu Bân thì hừ một tiếng lạnh lùng rồi bỏ đi.
Đến giờ khu rừng mới yên tĩnh trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.