Vô Thượng Luân Hồi

Chương 890: “Dùng được không”

Bân Bân

01/01/2022

“Ừ… Trẻ nhỏ dễ dạy đấy”.

“Ông lớn hơn ta ít nhất ba mươi tuổi, nói thế thì ta phải chết sớm ba mươi năm… Xuống mồ nằm chơi à!”, Triệu Bân liếc nhìn râu chữ bát một cái, lão già này còn thích hồi xuân hơn những gì hắn tưởng.

“Tuổi tác không phải là vấn đề, chủ yếu là ta thấy ngươi thuận mắt”, râu chữ bát nhếch miệng cười.

“Để ta chuẩn bị thêm mấy viên tục mệnh đan”, những lời Triệu Bân nói vẫn khá là lý trí và giàu tri thức như thế.

Chẳng mấy chốc, hai người đã vào một tòa lầu nhỏ, không gian không lớn mấy, chỉ có một quầy lớn, bày ba cái kệ lớn, có lẽ lâu rồi nó không đón khách nên kệ bám đầy tro bụi, những thứ đặt trên kệ cũng bụi bặm không thua gì, thật ra đều đặt đó để ngắm chơi thôi, chủ yếu là mua bán các mặt hàng phi pháp.

Chủ nhân cửa hàng này là một lão già lỗ mũi trâu.

Hơn nữa lão già này còn không nhìn thẳng vào người ta đàng hoàng, lúc nào cũng liếc liếc.

“Lão ta bị lé, làm quen dần là được", râu chữ bát nói.

“Nếu Vương Trác tới đây thì hai người họ sẽ có chủ đề để tán gẫu”, đó là lời trong lòng Triệu Bân, một tên mắt lác, một người mắt lé, nếu gặp được nhau chắc sẽ diễn lại tường hận gặp nhau quá trễ.

“Lão già kia, lâu rồi không gặp ha”, lão già mũi trâu ngáp dài, nhìn râu chữ bát, còn tùy ý liếc sang Triệu Bân, đôi mắt già nua híp lại, tiểu võ tu này có sinh linh lực dồi dào, khí huyết khổng lồ! Tuổi trẻ thật là tốt, eo tốt, thận cũng tốt.

“Bản thiết kế của xe nỏ! Lấy ra đây”, râu chữ bát giơ tay.

“Mấy hôm không gặp, sống lưng cứng rắn rồi hả?”, lão già mũi trâu liếc râu chữ bát.



“Thế thì cho cái giá đi!”

“Không bán”.

“Lão phu nghĩ cái này dễ dùng hơn bạc nhiều nhỉ”, râu chữ bát ngồi xuống, lấy một bức tranh cuộn tròn bên hông ra, sau đó mở ra, đó chính là một bức xuân cung đồ.

Lão già mũi trâu lập tức sáng mắt lên.

Đó không phải trọng điểm, trọng điểm là khi nhìn thấy bức tranh đó thì mắt lão ta không còn lé nữa.

“Dùng được không”.

“Dùng tốt đấy”.

Một vụ giao dịch được tiến hành trong vui vẻ như thế.

Lão già mũi trâu cất bức tranh kia đi, đưa cho râu chữ bát một bộ sách cổ, đó là bản thiết kế của xe nỏ.

Râu chữ bát lập tức ném cho Triệu Bân.

Triệu Bân nhận lấy, tiện tay mở ra xem, đúng như lời râu chữ bát nói, là bản chắp vá, dù có thêm bản thiết kế của hắn thì vẫn còn sứt mẻ lắm, nhưng vẫn có thể thấy rõ tám phần, thế là đủ, còn hai phần còn lại thì hắn nghĩ mình có thể nghiên cứu ra được, đơn giản chỉ là vấn đề thời gian.

“Lần này ông đến mang theo khá nhiều hàng đấy nhỉ! Đào đâu ra đấy”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thượng Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook