Chương 442: Đừng lỗ mãng!
Bân Bân
26/10/2021
Ngước mắt nhìn lên thì thấy cách đó không xa có một vách núi, bên trên
ghim rất nhiều xác chết dính đầy máu me, cũng không biết đã bao nhiêu
năm trôi qua rồi mà máu vẫn không đông cứng, máu đó có màu đen, vẫn còn
đang nhỏ lộp độp, mỗi giọt đều bốc lên ma khí.
“Đó là xác của ma tu sao?”
Triệu Bân lẩm bẩm, chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ rồi, xác ướp cổ vượt trên cả cảnh giới Thiên Võ thật sự không phải thứ mà xác vua Âm Nguyệt và vua Ám Dạ có thể bì được. Mặc dù cách rất xa nhưng vẫn bị khí thế của nó ép đến mức không thở nổi, chỉ một xác chết thôi cũng đã có thể tiêu diệt một người ở cảnh giới Thiên Võ rồi, hai bên vốn không thuộc cùng một đẳng cấp.
“Hình như vận may của ngươi không tốt lắm!”. Nguyệt Thần than thở.
“Không thể nào tốt nổi!”
Triệu Bân chau mày, nhìn dọc theo xác ma tu lên phía trên.
Hoa Hồn Linh mà hắn đang tìm đang ở phía trên, cách đó không xa. Nó mọc trên lưng chừng vách núi, dáng vẻ giống hoa sen, sáng rực rỡ với màu sắc rất lạ, dưới màn đêm tăm tối, càng trở nên chói mắt hơn, nó in bóng thành một mảng mây màu rực rỡ kỳ lạ.
Rất đẹp, rất ảo diệu!
Sở dĩ nói vận may không tốt là vì xác ma tu bị ghim ngay ở vách núi này, như thế thì hắn không thể nào vượt qua được. E rằng vẫn chưa leo qua được thì đã bị khí xác chết bốc lên từ những ma tu đó nghiền thành tro rồi.
“Rút lui đi!”
Nguyệt Thần nói, ý của cô ta rất rõ ràng, với tu vi của ngươi thì sẽ không thể lấy được hoa Hồn Linh, đừng nói là ngươi, dù cho là Đại Hạ Hồng Uyên có đến cũng sẽ không thể lấy được.
Triệu Bân đứng yên tại chỗ, không động đậy một lúc lâu.
Khó khăn lắm mới đến được đây, sao có thể dễ dàng rời khỏi, bất luận thế nào cũng phải thử xem, mẹ hắn đang đợi hắn cứu sống lại mà. Núi đao biển lửa gì hắn cũng phải nhào tới.
“Đừng lỗ mãng!”
Nguyệt Thần hét lên lạnh lùng, cô ta quá hiểu tên nhóc này rồi, có chấp niệm là tốt nhưng cũng phải biết lượng sức mới được, ngu ngốc chạy qua đó thì sẽ phải chết rất thê thảm, bọn họ là người chung một thuyền, cô ta không muốn chôn thân ở đây đâu.
Đừng lỗ mãng!
Nguyệt Thần lạnh lùng hét lên với uy nghiêm của một vị thần.
Triệu Bân không nói gì, đứng im tại chỗ như một bức tượng, không hề động đậy.
Đã xông vào đến đây rồi, làm gì có chuyện bỏ đi cơ chứ!
“Bà đây hối hận rồi!”
Nguyệt Thần hít một hơi thật sâu rồi không nói tiếp nữa.
Cô ta quá hiểu Triệu Bân.
“Đó là xác của ma tu sao?”
Triệu Bân lẩm bẩm, chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ rồi, xác ướp cổ vượt trên cả cảnh giới Thiên Võ thật sự không phải thứ mà xác vua Âm Nguyệt và vua Ám Dạ có thể bì được. Mặc dù cách rất xa nhưng vẫn bị khí thế của nó ép đến mức không thở nổi, chỉ một xác chết thôi cũng đã có thể tiêu diệt một người ở cảnh giới Thiên Võ rồi, hai bên vốn không thuộc cùng một đẳng cấp.
“Hình như vận may của ngươi không tốt lắm!”. Nguyệt Thần than thở.
“Không thể nào tốt nổi!”
Triệu Bân chau mày, nhìn dọc theo xác ma tu lên phía trên.
Hoa Hồn Linh mà hắn đang tìm đang ở phía trên, cách đó không xa. Nó mọc trên lưng chừng vách núi, dáng vẻ giống hoa sen, sáng rực rỡ với màu sắc rất lạ, dưới màn đêm tăm tối, càng trở nên chói mắt hơn, nó in bóng thành một mảng mây màu rực rỡ kỳ lạ.
Rất đẹp, rất ảo diệu!
Sở dĩ nói vận may không tốt là vì xác ma tu bị ghim ngay ở vách núi này, như thế thì hắn không thể nào vượt qua được. E rằng vẫn chưa leo qua được thì đã bị khí xác chết bốc lên từ những ma tu đó nghiền thành tro rồi.
“Rút lui đi!”
Nguyệt Thần nói, ý của cô ta rất rõ ràng, với tu vi của ngươi thì sẽ không thể lấy được hoa Hồn Linh, đừng nói là ngươi, dù cho là Đại Hạ Hồng Uyên có đến cũng sẽ không thể lấy được.
Triệu Bân đứng yên tại chỗ, không động đậy một lúc lâu.
Khó khăn lắm mới đến được đây, sao có thể dễ dàng rời khỏi, bất luận thế nào cũng phải thử xem, mẹ hắn đang đợi hắn cứu sống lại mà. Núi đao biển lửa gì hắn cũng phải nhào tới.
“Đừng lỗ mãng!”
Nguyệt Thần hét lên lạnh lùng, cô ta quá hiểu tên nhóc này rồi, có chấp niệm là tốt nhưng cũng phải biết lượng sức mới được, ngu ngốc chạy qua đó thì sẽ phải chết rất thê thảm, bọn họ là người chung một thuyền, cô ta không muốn chôn thân ở đây đâu.
Đừng lỗ mãng!
Nguyệt Thần lạnh lùng hét lên với uy nghiêm của một vị thần.
Triệu Bân không nói gì, đứng im tại chỗ như một bức tượng, không hề động đậy.
Đã xông vào đến đây rồi, làm gì có chuyện bỏ đi cơ chứ!
“Bà đây hối hận rồi!”
Nguyệt Thần hít một hơi thật sâu rồi không nói tiếp nữa.
Cô ta quá hiểu Triệu Bân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.