Chương 240: Không có gì đặc biệt!
Bân Bân
16/10/2021
“Không có gì đặc biệt!”, Triệu Bân nhìn quanh, nhưng không thấy gì kỳ lạ cả.
“Ta có nói là ở đáy giếng sao?”, Nguyệt Thần liếc mắt nhìn hắn.
“Sao cô không nói sớm?”, Triệu Bân ngậm minh châu trong miệng, lại leo lên.
Khi còn cách đáy giếng hai ba mươi trượng, Nguyệt Thần liền ngăn hắn lại.
"Đối diện, bổ ra".
Keng!
Triệu Bân không cần suy nghĩ thì đã di chuyển kiếm Long Uyên chém về phía bên kia.
Keng!
Tiếng va chạm của kim loại nghe chói tai như thể nó đã chém vào một tấm sắt.
Hự!
Triệu Bân kêu lên đau đớn, hắn dùng hồn ngự kiếm, bị chấn lui đến mức choáng váng.
"Ta thấy dùng bùa nổ thì tốt hơn".
Triệu Bân lẩm bẩm, sau đó dán cả chục lá bùa nổ lên bức tường đá đối diện.
Nổ!
Trước khi Triệu Bân kịp né tránh, thì hắn đã nghe thấy Nguyệt Thần hô lên một tiếng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng nổ của bùa nổ rất bạo ngược, giếng cạn sụp đổ ngay tại chỗ.
Triệu Bân lúng túng.
Bùa nổ này rất có uy lực, hắn vốn muốn né xa ra một chút thì mới niệm chú khai nổ, không ngờ Nguyệt Thần cũng có thể làm điều đó, một chữ "nổ" của cô ta phát ra ngay lúc hắn còn đứng rất gần đám bùa nổ, hắn bị nổ ngã xuống, đến khi bò dậy được thì cả người đều đã đen thui.
Cũng đúng, Nguyệt Thần đang ở trong ý thức của hắn.
Nguyệt Thần hoàn toàn có thể thay hắn kích hoạt bùa nổ.
Chỉ có điều, cô ta đã làm cho chân nguyên của hắn tiêu hao không ít.
"Tú Nhi, ta đang muốn chửi thề, không biết có nên phun ra hay không?", Triệu Bân ho ra máu, gương mặt vốn nên tái nhợt thì lại tối sầm, cô hay lắm, còn dám chơi ta một vố? Suýt nữa thì nổ chết ta rồi có biết hay không?
"Vào thôi".
Nguyệt Thần không trả lời hắn, chỉ nói ra một từ.
Đã nói từ trước rồi, đồ nhi là để cho sư phụ đây gài bẫy mà.
Nói thế nào nhỉ, thôi thì cứ xem như bị nổ cũng là một loại tu hành đi.
Triệu Bân không nói gì, sắc mặt tối sầm lại, trong lòng bắt đầu ấp ủ một tâm nguyện: Ta phải tu luyện, ta phải khổ luyện, nhất định ta phải trở thành tiên, nhất định ta phải được phong thần, sau đó ném cái bà Tú Nhi này vào trong đống bùa nổ để tu hành cho tốt!
Ông!
“Ta có nói là ở đáy giếng sao?”, Nguyệt Thần liếc mắt nhìn hắn.
“Sao cô không nói sớm?”, Triệu Bân ngậm minh châu trong miệng, lại leo lên.
Khi còn cách đáy giếng hai ba mươi trượng, Nguyệt Thần liền ngăn hắn lại.
"Đối diện, bổ ra".
Keng!
Triệu Bân không cần suy nghĩ thì đã di chuyển kiếm Long Uyên chém về phía bên kia.
Keng!
Tiếng va chạm của kim loại nghe chói tai như thể nó đã chém vào một tấm sắt.
Hự!
Triệu Bân kêu lên đau đớn, hắn dùng hồn ngự kiếm, bị chấn lui đến mức choáng váng.
"Ta thấy dùng bùa nổ thì tốt hơn".
Triệu Bân lẩm bẩm, sau đó dán cả chục lá bùa nổ lên bức tường đá đối diện.
Nổ!
Trước khi Triệu Bân kịp né tránh, thì hắn đã nghe thấy Nguyệt Thần hô lên một tiếng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng nổ của bùa nổ rất bạo ngược, giếng cạn sụp đổ ngay tại chỗ.
Triệu Bân lúng túng.
Bùa nổ này rất có uy lực, hắn vốn muốn né xa ra một chút thì mới niệm chú khai nổ, không ngờ Nguyệt Thần cũng có thể làm điều đó, một chữ "nổ" của cô ta phát ra ngay lúc hắn còn đứng rất gần đám bùa nổ, hắn bị nổ ngã xuống, đến khi bò dậy được thì cả người đều đã đen thui.
Cũng đúng, Nguyệt Thần đang ở trong ý thức của hắn.
Nguyệt Thần hoàn toàn có thể thay hắn kích hoạt bùa nổ.
Chỉ có điều, cô ta đã làm cho chân nguyên của hắn tiêu hao không ít.
"Tú Nhi, ta đang muốn chửi thề, không biết có nên phun ra hay không?", Triệu Bân ho ra máu, gương mặt vốn nên tái nhợt thì lại tối sầm, cô hay lắm, còn dám chơi ta một vố? Suýt nữa thì nổ chết ta rồi có biết hay không?
"Vào thôi".
Nguyệt Thần không trả lời hắn, chỉ nói ra một từ.
Đã nói từ trước rồi, đồ nhi là để cho sư phụ đây gài bẫy mà.
Nói thế nào nhỉ, thôi thì cứ xem như bị nổ cũng là một loại tu hành đi.
Triệu Bân không nói gì, sắc mặt tối sầm lại, trong lòng bắt đầu ấp ủ một tâm nguyện: Ta phải tu luyện, ta phải khổ luyện, nhất định ta phải trở thành tiên, nhất định ta phải được phong thần, sau đó ném cái bà Tú Nhi này vào trong đống bùa nổ để tu hành cho tốt!
Ông!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.