Chương 549: “Không đói!”
Bân Bân
10/11/2021
Lão Huyền Đạo nhìn lướt qua rồi nhẹ nhàng vuốt râu.
“Sao trông quen mặt thế nhỉ?”
Lão mập khoanh tay, chắc vì Phượng Vũ giả trai nên khiến lão ta bất giác nhớ lại một cậu bạn cũ, tiếc là lâu lắm rồi chưa gặp lại.
“Nghe nói một trăm lẻ tám đệ tử chân truyền Thiên Tông đã vào lãnh thổ của ma giới để tôi luyện”, lão Huyền Đạo lạnh lùng nói. Mặc dù ông ta không có trong Thiên Tông nhưng lại biết chuyện của Thiên Tông.
“Mấy lão già đó điên thật rồi!”, lão mập hừm một tiếng lạnh lùng: “Chờ mà xem, trong một trăm lẻ tám đệ tử chân truyền đó, ít nhất sẽ có một nửa sẽ bỏ mạng ở đó”.
“Thời buổi loạn lạc, đừng có kẻ gây rối mới được!”
Lão Huyền Đạo dụi mắt, mấy ngày nay mắt càng lúc càng giật nhiều hơn.
Ở trên lầu, Triệu Bân đã trải chiếc áo khoác màu đen tuyền ra, trước tiên, hắn dùng ngọn lửa bọc lấy nó, tế luyện một lượt rồi mới cầm bút, chấm mực và vẽ hình bát quái lên sau lưng áo.
Tiếp đó, hắn mới vẽ các đường vân và rất nhiều phù văn cổ.
Từ đó tạo ra một trận pháp che mắt, hình bát quái, đường vân và phù văn đều là chân của trận pháp, còn chiếc áo đen thì tương tự như trận đài.
Tất cả là để mê hoặc nhằm che giấu thân phận thật.
Thế là hắn đã mất hết một ngày.
Sau khi vẽ xong mọi thứ, hắn lại lấy ngọn lửa ra, luyện cho những đường vân và phù văn đó bám vào trong chiếc áo, ngoài hình bát quái ra thì tất cả đều ẩn hẳn vào trong áo.
Vẫn chưa xong, đó chỉ là bước đầu tiên.
Hắn lại cầm bút, chấm mực, vẽ các đường vân và phù văn, lớp này chồng lên lớp khác. Theo như những gì pháp môn nói, cần có chín lớp, chỉ tính phù văn thôi thì đã có đến chín ngàn chín trăm chín mươi chín cái, thế càng không cần phải nói đến đường vân, vẽ cái này tỉ mỉ hơn nhiều so với vẽ bùa, nếu như có chỗ nào đó sơ hở thì phải xóa hết để làm lại.
Cũng may là hắn có võ hồn nên có thể khống chế độ chính xác.
“Thiếu chủ, ăn cơm thôi!”
Trong đêm tối, có tiếng gọi từ bên ngoài truyền vào.
“Không đói!”
Triệu Bân tùy tiện trả lời lại một câu, nói không đói nhưng thật ra bụng đã đói lả rồi. Hắn đang cầm một cái màn thầu, ăn ngon lành, vừa ăn vừa không ảnh hưởng đến việc vẽ áo.
Nhân tài đi ngược với lẽ trời bướng bỉnh vậy đó.
Phượng Vũ vẫn chưa đi nên cũng được mời đến cùng ăn tối. Trong lúc ăn, cô ta liên tục nhìn về căn gác mà Triệu Bân đang ở, không biết có phải tên nhóc đó đang lừa cô ta không, nhưng cô ta vẫn phải đợi, vì chỉ có thiếu chủ Triệu gia mới có hi vọng cứu được anh của cô ta.
“Sao trông quen mặt thế nhỉ?”
Lão mập khoanh tay, chắc vì Phượng Vũ giả trai nên khiến lão ta bất giác nhớ lại một cậu bạn cũ, tiếc là lâu lắm rồi chưa gặp lại.
“Nghe nói một trăm lẻ tám đệ tử chân truyền Thiên Tông đã vào lãnh thổ của ma giới để tôi luyện”, lão Huyền Đạo lạnh lùng nói. Mặc dù ông ta không có trong Thiên Tông nhưng lại biết chuyện của Thiên Tông.
“Mấy lão già đó điên thật rồi!”, lão mập hừm một tiếng lạnh lùng: “Chờ mà xem, trong một trăm lẻ tám đệ tử chân truyền đó, ít nhất sẽ có một nửa sẽ bỏ mạng ở đó”.
“Thời buổi loạn lạc, đừng có kẻ gây rối mới được!”
Lão Huyền Đạo dụi mắt, mấy ngày nay mắt càng lúc càng giật nhiều hơn.
Ở trên lầu, Triệu Bân đã trải chiếc áo khoác màu đen tuyền ra, trước tiên, hắn dùng ngọn lửa bọc lấy nó, tế luyện một lượt rồi mới cầm bút, chấm mực và vẽ hình bát quái lên sau lưng áo.
Tiếp đó, hắn mới vẽ các đường vân và rất nhiều phù văn cổ.
Từ đó tạo ra một trận pháp che mắt, hình bát quái, đường vân và phù văn đều là chân của trận pháp, còn chiếc áo đen thì tương tự như trận đài.
Tất cả là để mê hoặc nhằm che giấu thân phận thật.
Thế là hắn đã mất hết một ngày.
Sau khi vẽ xong mọi thứ, hắn lại lấy ngọn lửa ra, luyện cho những đường vân và phù văn đó bám vào trong chiếc áo, ngoài hình bát quái ra thì tất cả đều ẩn hẳn vào trong áo.
Vẫn chưa xong, đó chỉ là bước đầu tiên.
Hắn lại cầm bút, chấm mực, vẽ các đường vân và phù văn, lớp này chồng lên lớp khác. Theo như những gì pháp môn nói, cần có chín lớp, chỉ tính phù văn thôi thì đã có đến chín ngàn chín trăm chín mươi chín cái, thế càng không cần phải nói đến đường vân, vẽ cái này tỉ mỉ hơn nhiều so với vẽ bùa, nếu như có chỗ nào đó sơ hở thì phải xóa hết để làm lại.
Cũng may là hắn có võ hồn nên có thể khống chế độ chính xác.
“Thiếu chủ, ăn cơm thôi!”
Trong đêm tối, có tiếng gọi từ bên ngoài truyền vào.
“Không đói!”
Triệu Bân tùy tiện trả lời lại một câu, nói không đói nhưng thật ra bụng đã đói lả rồi. Hắn đang cầm một cái màn thầu, ăn ngon lành, vừa ăn vừa không ảnh hưởng đến việc vẽ áo.
Nhân tài đi ngược với lẽ trời bướng bỉnh vậy đó.
Phượng Vũ vẫn chưa đi nên cũng được mời đến cùng ăn tối. Trong lúc ăn, cô ta liên tục nhìn về căn gác mà Triệu Bân đang ở, không biết có phải tên nhóc đó đang lừa cô ta không, nhưng cô ta vẫn phải đợi, vì chỉ có thiếu chủ Triệu gia mới có hi vọng cứu được anh của cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.