Chương 909: "Là nhện máu".
Bân Bân
01/01/2022
Lão già râu chữ bát cười ha hả hỏi, lão ta không ngốc, liếc qua cũng biết đây là bảo bối bất phàm.
Triệu Bân không đáp lời lão ta, đây là bảo vật vô giá, cho dù trả hắn cả núi vàng thì hắn cũng không bán.
"Ngươi tìm đâu ra một bảo bối kỳ quái như vậy thế?", lão già râu chữ bát nói với vẻ ngưỡng mộ.
Ở đâu ra một cái hồ lô thần kỳ như vậy, không cần chủ nhân ra tay, dù ở bất cứ đâu cũng có thể tự động hút linh khí.
Cái hồ lô này không chỉ có thể làm được như vậy, nó còn có thể làm được những việc lớn lao hơn, chẳng qua là nó chưa được giải phong ấn hoàn toàn mà thôi. Bảo bối của Nguyệt Thần làm sao có thể có phẩm cấp thấp được, sử dụng nó ở tiên giới còn có tác dụng lớn hơn nữa.
Gầm!
Khi bọn họ đang định chạy đi thì lại đột nhiên nghe thấy tiếng mãnh thú gầm lên.
Tiếng gầm đó phát ra từ sâu trong rừng, có lẽ Liễu Như Nguyệt và thanh niên áo trắng đã đụng phải mãnh thú và đang giao chiến. Nghe tiếng mãnh thú gầm lên như thế, xem ra ít nhất nó cũng là một con yêu thú cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, chắc hai người kia cũng có thể đánh thắng được.
Bên này, Triệu Bân đã cất hồ lô vào trong người, rút kiếm ra bước đi.
Lão già râu chữ bát đi bên cạnh cũng bắt đầu thận trọng hơn, lão ta đã từng đến đây cùng với sư phụ của mình, lão ta biết rõ nơi đây khủng khiếp như thế nào, nó chính là một mê cung tự nhiên khiến cho người ta đau đầu, yêu thú bên trong nơi đây cũng là những yêu thú hết sức dũng mãnh, lần trước đến đây cho dù đã có sư phụ bảo vệ thì lão ta cũng đã suýt mất mạng.
"Ngươi có thể nhìn rõ không?", lão già râu chữ bát nói nhỏ.
Trong rừng thường có mãnh thú lui tới, không cẩn thận để cho chúng bất ngờ lao ra thì sẽ không thể nào chống chọi nổi.
"Nhìn rõ sao?"
Triệu Bân liếc nhìn xung quanh, so với lão già râu chữ bát thì hắn khá bình tĩnh, hắn đã từng bước vào hang động Quỷ Minh, so với hang động Quỷ Minh thì nơi đây còn kém xa.
Tuy nhiên, cũng không thể nói Huyễn Vụ U Lâm này tầm thường được.
Mê cung này do thiên nhiên tự tạo thành, không có quy tắc, một khi lạc vào thì rất khó để thoát ra, muốn tìm đường bằng phương pháp chiêm tinh dị tượng cũng không thể, bởi vì ngẩng đầu lên chỉ thấy tán cây um tùm, sương mù bao phủ, còn không thể thấy được bầu trời chứ đừng nói đến những ngôi sao. Tìm đường trong vô vọng một thời gian thì con người ta sẽ dần loạn trí, dễ dàng sa vào con đường chết.
"Hoa Ngọc Căn ba màu, đây là dược liệu tốt để luyện đan".
Đi tới một chỗ khác, lão già râu chữ bát nghiêng đầu nhìn thì thấy một bụi hoa màu xanh ngọc.
Những bông hoa ở đây lớn hơn nhiều so với những bông hoa ở bên ngoài, đáng tiếc chúng được sinh ra trong sương độc, tiên khí lại nhiễm độc tính, không thể dùng làm dược liệu được nữa, cho dù sinh trưởng nhiều thì cũng vô dụng.
"Có rất nhiều thứ tốt ở đây".
Triệu Bân cũng không lơ đãng, hắn đã quan sát thấy hơn chục loại dược liệu tốt gần đó.
Còn có hai ba cây dược liệu rất quý hiếm và có giá đắt đỏ, đáng tiếc chúng đều đã bị nhiễm độc.
“Còn bao xa?”, Triệu Bân nhìn lão già râu chữ bát hỏi.
"Nói thật thì ta cũng không biết", lão già râu chữ bát ho khan một tiếng nói.
Triệu Bân hít một hơi thật sâu rồi liếc mắt nhìn lão già râu chữ bát, làm phiền ta mấy ngày nay, ông định chơi ta hay sao? Cánh rừng này rộng lớn như vậy, ông lại không biết chính xác chỗ phải tới, chẳng lẽ ta phải tự mò tìm từng li từng tí à!
"Ở sâu bên trong, sư phụ chỉ cho ta biết vị trí đại khái mà thôi", lão già râu chữ bát cười khổ nói.
Triệu Bân không đáp, hắn ngay lập tức vươn tay tóm lấy lão già râu chữ bát kéo lại, bởi vì hắn đã nhìn thấy một thân ảnh to lớn đang đến gần, hắn không biết đó là thứ gì, chỉ thấy một thân ảnh khổng lồ ẩn trong sương mù, từng bước đi lại làm cho cánh rừng vang lên tiếng động loạt soạt, cây cối hai bên đều dạt ra hết, hơn nữa hắn còn có thể nghe thấy mùi máu tanh từ cách đó rất xa.
“Có chuyện gì vậy?”, lão già râu chữ bát nhỏ giọng hỏi.
"Có nhện".
"Nhện thì có gì đáng sợ chứ?"
"Là nhện máu".
Triệu Bân gằn một tiếng, cuối cùng đã thấy rõ thân ảnh đó là gì.
Con nhện máu khổng lồ có sải chân dài tới ba bốn trượng, cả thân mình màu đỏ thẫm như vừa tắm qua máu tươi, mắt của nó mở to thao láo, nó đang vừa đi vừa phun tơ độc khắp nơi.
Lão già râu chữ bát lại ho khan, cũng bắt đầu hiểu ra.
Nhện không có gì ghê gớm, nhưng nhện máu lại là chuyện khác.
Với chiến lực của hai người bọn họ thì không phải là đánh không lại nó, nhưng cũng không thể ra tay đánh nó ở đây, lỡ đâu gây ra động tĩnh quá lớn thì chỉ có quỷ mới biết được sẽ thu hút thêm bao nhiêu yêu thú ở khắp Huyễn Vụ U Lâm tới quần công bọn họ.
Cũng may là Triệu Bân phát hiện sớm, hai người âm thầm đi về phía trước tránh va chạm với nó.
Nhện máu đến nhanh mà đi cũng nhanh, không hề để ý đến hai người bọn họ, mắt của nó đúng là rất kém.
Bọn họ tiếp tục lên đường, trên đường đi liên tiếp gặp rất nhiều yêu thú.
Thiên Nhãn của Triệu Bân quả thật đã giúp đỡ cho bọn họ rất nhiều, tất nhiên võ hồn cũng không thể thiếu, linh lực ở đây dồi dào, cây cối hoa lá um tùm, cho nên yêu thú ở đây so với bên ngoài cũng lớn hơn gấy mấy lần.
Những nơi có điều kiện tự nhiên khác nhau thì cũng nuôi dưỡng ra được những giống loài khác nhau.
Triệu Bân không đáp lời lão ta, đây là bảo vật vô giá, cho dù trả hắn cả núi vàng thì hắn cũng không bán.
"Ngươi tìm đâu ra một bảo bối kỳ quái như vậy thế?", lão già râu chữ bát nói với vẻ ngưỡng mộ.
Ở đâu ra một cái hồ lô thần kỳ như vậy, không cần chủ nhân ra tay, dù ở bất cứ đâu cũng có thể tự động hút linh khí.
Cái hồ lô này không chỉ có thể làm được như vậy, nó còn có thể làm được những việc lớn lao hơn, chẳng qua là nó chưa được giải phong ấn hoàn toàn mà thôi. Bảo bối của Nguyệt Thần làm sao có thể có phẩm cấp thấp được, sử dụng nó ở tiên giới còn có tác dụng lớn hơn nữa.
Gầm!
Khi bọn họ đang định chạy đi thì lại đột nhiên nghe thấy tiếng mãnh thú gầm lên.
Tiếng gầm đó phát ra từ sâu trong rừng, có lẽ Liễu Như Nguyệt và thanh niên áo trắng đã đụng phải mãnh thú và đang giao chiến. Nghe tiếng mãnh thú gầm lên như thế, xem ra ít nhất nó cũng là một con yêu thú cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, chắc hai người kia cũng có thể đánh thắng được.
Bên này, Triệu Bân đã cất hồ lô vào trong người, rút kiếm ra bước đi.
Lão già râu chữ bát đi bên cạnh cũng bắt đầu thận trọng hơn, lão ta đã từng đến đây cùng với sư phụ của mình, lão ta biết rõ nơi đây khủng khiếp như thế nào, nó chính là một mê cung tự nhiên khiến cho người ta đau đầu, yêu thú bên trong nơi đây cũng là những yêu thú hết sức dũng mãnh, lần trước đến đây cho dù đã có sư phụ bảo vệ thì lão ta cũng đã suýt mất mạng.
"Ngươi có thể nhìn rõ không?", lão già râu chữ bát nói nhỏ.
Trong rừng thường có mãnh thú lui tới, không cẩn thận để cho chúng bất ngờ lao ra thì sẽ không thể nào chống chọi nổi.
"Nhìn rõ sao?"
Triệu Bân liếc nhìn xung quanh, so với lão già râu chữ bát thì hắn khá bình tĩnh, hắn đã từng bước vào hang động Quỷ Minh, so với hang động Quỷ Minh thì nơi đây còn kém xa.
Tuy nhiên, cũng không thể nói Huyễn Vụ U Lâm này tầm thường được.
Mê cung này do thiên nhiên tự tạo thành, không có quy tắc, một khi lạc vào thì rất khó để thoát ra, muốn tìm đường bằng phương pháp chiêm tinh dị tượng cũng không thể, bởi vì ngẩng đầu lên chỉ thấy tán cây um tùm, sương mù bao phủ, còn không thể thấy được bầu trời chứ đừng nói đến những ngôi sao. Tìm đường trong vô vọng một thời gian thì con người ta sẽ dần loạn trí, dễ dàng sa vào con đường chết.
"Hoa Ngọc Căn ba màu, đây là dược liệu tốt để luyện đan".
Đi tới một chỗ khác, lão già râu chữ bát nghiêng đầu nhìn thì thấy một bụi hoa màu xanh ngọc.
Những bông hoa ở đây lớn hơn nhiều so với những bông hoa ở bên ngoài, đáng tiếc chúng được sinh ra trong sương độc, tiên khí lại nhiễm độc tính, không thể dùng làm dược liệu được nữa, cho dù sinh trưởng nhiều thì cũng vô dụng.
"Có rất nhiều thứ tốt ở đây".
Triệu Bân cũng không lơ đãng, hắn đã quan sát thấy hơn chục loại dược liệu tốt gần đó.
Còn có hai ba cây dược liệu rất quý hiếm và có giá đắt đỏ, đáng tiếc chúng đều đã bị nhiễm độc.
“Còn bao xa?”, Triệu Bân nhìn lão già râu chữ bát hỏi.
"Nói thật thì ta cũng không biết", lão già râu chữ bát ho khan một tiếng nói.
Triệu Bân hít một hơi thật sâu rồi liếc mắt nhìn lão già râu chữ bát, làm phiền ta mấy ngày nay, ông định chơi ta hay sao? Cánh rừng này rộng lớn như vậy, ông lại không biết chính xác chỗ phải tới, chẳng lẽ ta phải tự mò tìm từng li từng tí à!
"Ở sâu bên trong, sư phụ chỉ cho ta biết vị trí đại khái mà thôi", lão già râu chữ bát cười khổ nói.
Triệu Bân không đáp, hắn ngay lập tức vươn tay tóm lấy lão già râu chữ bát kéo lại, bởi vì hắn đã nhìn thấy một thân ảnh to lớn đang đến gần, hắn không biết đó là thứ gì, chỉ thấy một thân ảnh khổng lồ ẩn trong sương mù, từng bước đi lại làm cho cánh rừng vang lên tiếng động loạt soạt, cây cối hai bên đều dạt ra hết, hơn nữa hắn còn có thể nghe thấy mùi máu tanh từ cách đó rất xa.
“Có chuyện gì vậy?”, lão già râu chữ bát nhỏ giọng hỏi.
"Có nhện".
"Nhện thì có gì đáng sợ chứ?"
"Là nhện máu".
Triệu Bân gằn một tiếng, cuối cùng đã thấy rõ thân ảnh đó là gì.
Con nhện máu khổng lồ có sải chân dài tới ba bốn trượng, cả thân mình màu đỏ thẫm như vừa tắm qua máu tươi, mắt của nó mở to thao láo, nó đang vừa đi vừa phun tơ độc khắp nơi.
Lão già râu chữ bát lại ho khan, cũng bắt đầu hiểu ra.
Nhện không có gì ghê gớm, nhưng nhện máu lại là chuyện khác.
Với chiến lực của hai người bọn họ thì không phải là đánh không lại nó, nhưng cũng không thể ra tay đánh nó ở đây, lỡ đâu gây ra động tĩnh quá lớn thì chỉ có quỷ mới biết được sẽ thu hút thêm bao nhiêu yêu thú ở khắp Huyễn Vụ U Lâm tới quần công bọn họ.
Cũng may là Triệu Bân phát hiện sớm, hai người âm thầm đi về phía trước tránh va chạm với nó.
Nhện máu đến nhanh mà đi cũng nhanh, không hề để ý đến hai người bọn họ, mắt của nó đúng là rất kém.
Bọn họ tiếp tục lên đường, trên đường đi liên tiếp gặp rất nhiều yêu thú.
Thiên Nhãn của Triệu Bân quả thật đã giúp đỡ cho bọn họ rất nhiều, tất nhiên võ hồn cũng không thể thiếu, linh lực ở đây dồi dào, cây cối hoa lá um tùm, cho nên yêu thú ở đây so với bên ngoài cũng lớn hơn gấy mấy lần.
Những nơi có điều kiện tự nhiên khác nhau thì cũng nuôi dưỡng ra được những giống loài khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.