Chương 480: "Ngươi biết tội chưa?"
Bân Bân
26/10/2021
Yên lặng cũng chính là một loại uy hiếp rất đáng sợ.
Hán Diễm sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
Quản gia bên cạnh thành chủ cũng toát mồ hôi lạnh, không dám động đậy.
Thứ mà Triệu Bân muốn chính là bầu không khí này.
Vẫn là câu nói kia, các người đã phạm vào tội gì thì cứ tự mình nghĩ lại đi.
Điều đó khiến cho Hán Diễm bị một phen lúng túng.
Chuyện gì đã chọc đến vị bên trong kia vậy?
Hay là nói, ngày thường chuyện khuất tất mà lão ta làm quá nhiều, cho nên hôm nay mới bị bắt đằng chuôi?
Đối phương không nói rõ, lão ta cũng không dám hỏi nhiều.
Dù sao thì... lão ta cũng có tội.
Đêm dần sâu, bầu không khí tĩnh lặng càng lúc càng trở nên đáng sợ.
Đối với Triệu Bân mà nói, ánh trăng tối nay rất đẹp.
Còn đối với Hán Diễm mà nói, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến cho lão ta cảm thấy lạnh như băng, mỗi một cái chớp mắt đều khiến cho lão ta cảm thấy đau khổ, một lần quỳ xuống này chẳng khác nào đang quỳ xuống trước Quỷ Môn Quan, bất cứ lức nào cũng có thể bị ném vào Cửu U tăm tối.
Ngài... xin ngài hãy nói gì đó đi chứ!
Lão ta tự nhủ, cho dù đó chỉ là hy vọng xa vời, nhưng nếu như vị trong kia còn không lên tiếng thì lão ta sẽ vỡ tim mà chết mất.
"Ngươi biết tội chưa?"
Trải qua hồi lâu yên lặng, cuối cùng Triệu Bân mới lên tiếng lần nữa.
"Biết tội, vãn bối biết tội".
"Vậy ngươi trở về tự viết ra tội trạng của mình đi, ngày mai mang tới gặp lão phu".
"Viết, vãn bối quay về nhất định sẽ viết".
Hán Diễm như được đại xá, cảm kích đến mức rơi nước mắt.
Phải cảm kích đến mức rơi nước mắt là đúng rồi! Đó là bởi vì trong lời nói của Triệu Bân đã có ý tứ bắc cho lão ta một bậc thang để leo xuống, thân là thành chủ một thành, làm sao lão ta có thể không nghe ra được!
Đã hiểu được ý tứ, tất nhiên lão ta sẽ ngoan ngoãn làm theo.
Ngày mai lúc tới đây nộp lên bảng tội trạng của mình, lão ta còn phải thuận tiện nộp lên thứ khác, ví dụ như vàng bạc hay đan dược. Để có thể khiến cho lão tiền bối vui vẻ, cho dù lão ta có phải bỏ ra thứ gì thì cũng không thành vấn đề.
Hán Diễm đã rời đi.
Quản gia của thành chủ cũng rời đi, rất cung kính lui ra ngoài.
Hán Diễm sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
Quản gia bên cạnh thành chủ cũng toát mồ hôi lạnh, không dám động đậy.
Thứ mà Triệu Bân muốn chính là bầu không khí này.
Vẫn là câu nói kia, các người đã phạm vào tội gì thì cứ tự mình nghĩ lại đi.
Điều đó khiến cho Hán Diễm bị một phen lúng túng.
Chuyện gì đã chọc đến vị bên trong kia vậy?
Hay là nói, ngày thường chuyện khuất tất mà lão ta làm quá nhiều, cho nên hôm nay mới bị bắt đằng chuôi?
Đối phương không nói rõ, lão ta cũng không dám hỏi nhiều.
Dù sao thì... lão ta cũng có tội.
Đêm dần sâu, bầu không khí tĩnh lặng càng lúc càng trở nên đáng sợ.
Đối với Triệu Bân mà nói, ánh trăng tối nay rất đẹp.
Còn đối với Hán Diễm mà nói, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến cho lão ta cảm thấy lạnh như băng, mỗi một cái chớp mắt đều khiến cho lão ta cảm thấy đau khổ, một lần quỳ xuống này chẳng khác nào đang quỳ xuống trước Quỷ Môn Quan, bất cứ lức nào cũng có thể bị ném vào Cửu U tăm tối.
Ngài... xin ngài hãy nói gì đó đi chứ!
Lão ta tự nhủ, cho dù đó chỉ là hy vọng xa vời, nhưng nếu như vị trong kia còn không lên tiếng thì lão ta sẽ vỡ tim mà chết mất.
"Ngươi biết tội chưa?"
Trải qua hồi lâu yên lặng, cuối cùng Triệu Bân mới lên tiếng lần nữa.
"Biết tội, vãn bối biết tội".
"Vậy ngươi trở về tự viết ra tội trạng của mình đi, ngày mai mang tới gặp lão phu".
"Viết, vãn bối quay về nhất định sẽ viết".
Hán Diễm như được đại xá, cảm kích đến mức rơi nước mắt.
Phải cảm kích đến mức rơi nước mắt là đúng rồi! Đó là bởi vì trong lời nói của Triệu Bân đã có ý tứ bắc cho lão ta một bậc thang để leo xuống, thân là thành chủ một thành, làm sao lão ta có thể không nghe ra được!
Đã hiểu được ý tứ, tất nhiên lão ta sẽ ngoan ngoãn làm theo.
Ngày mai lúc tới đây nộp lên bảng tội trạng của mình, lão ta còn phải thuận tiện nộp lên thứ khác, ví dụ như vàng bạc hay đan dược. Để có thể khiến cho lão tiền bối vui vẻ, cho dù lão ta có phải bỏ ra thứ gì thì cũng không thành vấn đề.
Hán Diễm đã rời đi.
Quản gia của thành chủ cũng rời đi, rất cung kính lui ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.