Chương 379: "Phải thành kính mới linh nghiệm"
Bân Bân
25/10/2021
Triệu Bân tựa như nhớ ra điều gì, vội vàng lau khô nước mắt.
"Vậy thì còn phải xem đèn Trường Minh có cho hay không".
Nguyệt Thần cũng không mở mắt, ngay khi trở về đây cô ta đã sớm biết trong phòng của Triệu Uyên có huyền cơ, cũng sớm biết bên trong địa cung này có một người phụ nữ đang bị đóng băng, khi đó cô ta liền có thể suy đoán được đây nhất định là vợ của Triệu Uyên, mẹ của Triệu Bân.
Triệu Bân vội vàng đem đèn Trường Minh đặt trên giường băng ngọc.
Đèn Trường Minh không có phản ứng, hoặc là nói, hắn không biết phương pháp để khiến cho nó sáng lên.
Hắn không biết, nhưng Nguyệt Thần thì biết, cô ta phất tay biến ra những hàng chữ vàng, đó chính là thần chú.
Hai mắt của Triệu Bân sáng lên như hai ngọn đuốc, chưa bao giờ hắn hiếu học đến như vậy, cũng chưa bao giờ hắn học nhanh đến như vậy, thiên phú mở mang hết sức, ngay lập tức liền có thể khắc sâu thần chú ở trong đầu.
“Hãy lấy một giọt máu của mẹ ngươi nhỏ vào ngọn đèn Trường Minh”.
"Dùng chú chiêu hồn mà ta đã dạy, lần lượt tụng niệm".
"Khi ngọn đèn Trường Minh được thắp sáng, bà ấy sẽ có khả năng sống lại".
Nguyệt Thần chậm rãi nói, từ đầu đến cuối cũng không mở mắt ra.
Vào thời điểm quan trọng, Tú Nhi vẫn rất đáng tin cậy.
Triệu Bân nhanh chóng lấy một giọt máu của mẹ mình nhỏ lên ngọn đèn Trường Minh.
Sau đó, hàng loạt chú ngữ khó hiểu vang lên.
Triệu Bân mở miệng, tuôn ra toàn những lời khó hiểu.
Hoặc cũng có thể nói, đây quả là chuyện hoang đường.
Từng đợt chú ngữ không ngừng vang lên, thứ ngôn ngữ không thuộc về dương gian.
"Bân... Bân nhi?"
Triệu Uyên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngập ngừng gọi một tiếng, cảm thấy con trai mình có chút kỳ quái, còn nói ra thứ ngôn ngữ mà ông ấy chưa từng nghe qua.
Triệu Bân không đáp lời, chỉ tiếp tục tụng niệm như điên.
"Phải thành kính mới linh nghiệm", Nguyệt Thần nhắc nhở một tiếng.
Triệu Bân cũng không đáp.
Thành kính, hắn đã có đầy đủ thành kính, đau lòng, nhớ nhung, hi vọng... tất cả tâm trạng hóa thành nước mắt, cũng hóa thành một loại chấp niệm, mỗi một câu thần chú đều tựa như đã rút cạn sức lực của hắn.
Nguyệt Thần mở mắt, liếc nhìn đèn Trường Minh.
Nhưng nó vẫn không có phản ứng.
"Vậy thì còn phải xem đèn Trường Minh có cho hay không".
Nguyệt Thần cũng không mở mắt, ngay khi trở về đây cô ta đã sớm biết trong phòng của Triệu Uyên có huyền cơ, cũng sớm biết bên trong địa cung này có một người phụ nữ đang bị đóng băng, khi đó cô ta liền có thể suy đoán được đây nhất định là vợ của Triệu Uyên, mẹ của Triệu Bân.
Triệu Bân vội vàng đem đèn Trường Minh đặt trên giường băng ngọc.
Đèn Trường Minh không có phản ứng, hoặc là nói, hắn không biết phương pháp để khiến cho nó sáng lên.
Hắn không biết, nhưng Nguyệt Thần thì biết, cô ta phất tay biến ra những hàng chữ vàng, đó chính là thần chú.
Hai mắt của Triệu Bân sáng lên như hai ngọn đuốc, chưa bao giờ hắn hiếu học đến như vậy, cũng chưa bao giờ hắn học nhanh đến như vậy, thiên phú mở mang hết sức, ngay lập tức liền có thể khắc sâu thần chú ở trong đầu.
“Hãy lấy một giọt máu của mẹ ngươi nhỏ vào ngọn đèn Trường Minh”.
"Dùng chú chiêu hồn mà ta đã dạy, lần lượt tụng niệm".
"Khi ngọn đèn Trường Minh được thắp sáng, bà ấy sẽ có khả năng sống lại".
Nguyệt Thần chậm rãi nói, từ đầu đến cuối cũng không mở mắt ra.
Vào thời điểm quan trọng, Tú Nhi vẫn rất đáng tin cậy.
Triệu Bân nhanh chóng lấy một giọt máu của mẹ mình nhỏ lên ngọn đèn Trường Minh.
Sau đó, hàng loạt chú ngữ khó hiểu vang lên.
Triệu Bân mở miệng, tuôn ra toàn những lời khó hiểu.
Hoặc cũng có thể nói, đây quả là chuyện hoang đường.
Từng đợt chú ngữ không ngừng vang lên, thứ ngôn ngữ không thuộc về dương gian.
"Bân... Bân nhi?"
Triệu Uyên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngập ngừng gọi một tiếng, cảm thấy con trai mình có chút kỳ quái, còn nói ra thứ ngôn ngữ mà ông ấy chưa từng nghe qua.
Triệu Bân không đáp lời, chỉ tiếp tục tụng niệm như điên.
"Phải thành kính mới linh nghiệm", Nguyệt Thần nhắc nhở một tiếng.
Triệu Bân cũng không đáp.
Thành kính, hắn đã có đầy đủ thành kính, đau lòng, nhớ nhung, hi vọng... tất cả tâm trạng hóa thành nước mắt, cũng hóa thành một loại chấp niệm, mỗi một câu thần chú đều tựa như đã rút cạn sức lực của hắn.
Nguyệt Thần mở mắt, liếc nhìn đèn Trường Minh.
Nhưng nó vẫn không có phản ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.