Chương 156: Quay về cửa hàng binh khí
Bân Bân
15/10/2021
Bụp! Binh! Bốp!
Trước cổng thành náo nhiệt cực kỳ, bóng người mênh mông, càng nhiều thành phần chạy đến hóng chuyện, tiếng la ó đến là ầm ĩ.
So sánh với bên ngoài kia, đường lớn trong thành Vong Cổ trống trải hơn nhiều, vì đa số đã chạy ra ngoài hóng rồi.
Triệu Bân chậm rãi đi qua, tuy mới chỉ có mấy ngày, mà lúc quay lại tâm trạng hắn đã thay đổi. Đi mấy vòng quanh Quỷ Môn Quan làm hắn được mài giũa nhiều hơn.
Hắn chưa để lộ dung mạo, vẫn mặc đồ đen như cũ, chỉ chừa ra mỗi đôi mắt bên ngoài. Nhưng ai tinh ý đều nhận ra hắn là một người cụt tay.
Chẳng ai quan tâm.
Đường này thiếu gì người cụt chân cụt tay cơ chứ.
Triệu Bân vừa đi vừa xem đường.
Trên đường có rất nhiều vệ binh mang đao, hầu như góc phố nào cũng có, chắc là đang đi tuần tra. Hắn nhìn thấy lão già Vong Cổ đang chắp tay đi bộ nhìn này nhìn kia, bộ dáng rất nhàn nhã, thỉnh thoảng còn hét lên một tiếng “Cấm đánh nhau”.
Triệu Bân cũng chẳng tỏ ra bất ngờ, lão ta hẳn là do thành chủ thành Vong Cổ phái ra. Mà đây chỉ là mặt ngoài thôi, chắc có nhiều người ẩn nấp lắm.
Mấy ngày này thành Vong Cổ tổ chức bán đấu giá, người tứ phương đến quá nhiều, đủ các loại con cháu tộc lớn, thân phận không tầm thường mà dây dưa cũng nhiều, không thể để thành Vong Cổ xảy ra sai sót gì được. Nhiều năm qua đi, cơ bản đều là như vậy, đành chịu thôi, giữa các tộc lớn luôn có nhiều ân oán, một lời không hợp là đánh nhau ngay lập tức. Cho nên thời gian bán đấu giá mới cấm tranh đấu, để không xảy ra thương vong.
Còn nếu muốn đánh á! Cũng không phải không được, ra ngoài thành mà đánh kìa, không chết không dừng cũng được, cụt tay cụt chân cũng chẳng sao, chả liên quan gì đến thành Vong Cổ.
Bây giờ bên ngoài thành Vong Cổ náo nhiệt gần chết, ai cũng biết quy củ, không gây sự trong thành.
Chớ nói đến bọn họ, kể cả là cảnh giới Địa Tàng đỉnh phong thì cũng chẳng dám làm loạn. Thân là thành chủ, Dương Hùng có quyền điều động quân đội, là thiên quân vạn mã.
Cửa hàng binh khí hôm nay vắng tanh vắng ngắt, người mua binh khí đã chạy đi hóng chuyện rồi. Mà đám Dương Đại cùng Võ Nhị chắc cũng đã đi theo, chỉ còn lại lão Tôn một mình trông quán.
“Thiếu gia, tay của ngài...”
Thấy Triệu Bân, lão Tôn lập tức hoảng hốt đi ra. Triệu Bân có tay phải, nhưng ống tay áo bên trái cũng lại vắng vẻ, liếc mắt là thấy.
“Không sao đâu”.
Triệu Bân mỉm cười trấn an, một cánh tay chỉ là tạm thời mà thôi. Nguyệt Thần đã nói, chỉ cần lên đến cảnh giới Chân Linh tầng năm thì sẽ có một cánh tay trái còn mạnh mẽ hơn. Hắn tuyệt đối tin tưởng câu này.
Lão Tôn không nói nữa, sắc mặt tái nhợt. Ông ấy coi Triệu Bân như là cháu trai của mình, sao có thể không đau lòng cho được! Một câu “không sao đâu” nghe thì đơn giản, nhưng lại chất chứa rất nhiều câu chuyện. Triệu Bân lần này đi lâu, ắt đã gặp kiếp nạn sinh tử nào đó.
“Không sao mà”.
Triệu Bân lại mỉm cười, đi vào hậu đường.
Lọt vào tầm mắt hắn là một người bị trói gô trên cây ở trong viện.
Là ai đây? Đương nhiên là ông già mặc áo vải thô rồi, toàn thân toàn vết chân, mặt mũi thì bầm dập, nhìn liền biết bị ai đó đánh, mà đánh không nhẹ.
Nói thật thì từ lúc quen biết với ông lão này, đây là lần đầu tiên Triệu Bân thấy ông ta chật vật đến vậy.
Nhìn xuống dưới gốc cây có người đang ngồi, hắn trừng mắt, không phải chính là lão mập kia sao?
Hiển nhiên lão ta chính là người đánh ông già mặc áo vải thô tơi bời. Không ngờ lão già này lại tìm người đến luyện tay thật.
“Có duyên với ông thật đấy”.
Triệu Bân thầm nghĩ, mới có mấy ngày chứ! Gặp trong núi một lần, trong chợ đen thành Thương Lang một lần, cổng thành một lần, về đến cửa hàng binh khí nhà mình cũng lại gặp phải.
Triệu Bân tiến lên, cười khà khà.
“Đúng là thiên phú dị bẩm”.
Lão mập
Trước cổng thành náo nhiệt cực kỳ, bóng người mênh mông, càng nhiều thành phần chạy đến hóng chuyện, tiếng la ó đến là ầm ĩ.
So sánh với bên ngoài kia, đường lớn trong thành Vong Cổ trống trải hơn nhiều, vì đa số đã chạy ra ngoài hóng rồi.
Triệu Bân chậm rãi đi qua, tuy mới chỉ có mấy ngày, mà lúc quay lại tâm trạng hắn đã thay đổi. Đi mấy vòng quanh Quỷ Môn Quan làm hắn được mài giũa nhiều hơn.
Hắn chưa để lộ dung mạo, vẫn mặc đồ đen như cũ, chỉ chừa ra mỗi đôi mắt bên ngoài. Nhưng ai tinh ý đều nhận ra hắn là một người cụt tay.
Chẳng ai quan tâm.
Đường này thiếu gì người cụt chân cụt tay cơ chứ.
Triệu Bân vừa đi vừa xem đường.
Trên đường có rất nhiều vệ binh mang đao, hầu như góc phố nào cũng có, chắc là đang đi tuần tra. Hắn nhìn thấy lão già Vong Cổ đang chắp tay đi bộ nhìn này nhìn kia, bộ dáng rất nhàn nhã, thỉnh thoảng còn hét lên một tiếng “Cấm đánh nhau”.
Triệu Bân cũng chẳng tỏ ra bất ngờ, lão ta hẳn là do thành chủ thành Vong Cổ phái ra. Mà đây chỉ là mặt ngoài thôi, chắc có nhiều người ẩn nấp lắm.
Mấy ngày này thành Vong Cổ tổ chức bán đấu giá, người tứ phương đến quá nhiều, đủ các loại con cháu tộc lớn, thân phận không tầm thường mà dây dưa cũng nhiều, không thể để thành Vong Cổ xảy ra sai sót gì được. Nhiều năm qua đi, cơ bản đều là như vậy, đành chịu thôi, giữa các tộc lớn luôn có nhiều ân oán, một lời không hợp là đánh nhau ngay lập tức. Cho nên thời gian bán đấu giá mới cấm tranh đấu, để không xảy ra thương vong.
Còn nếu muốn đánh á! Cũng không phải không được, ra ngoài thành mà đánh kìa, không chết không dừng cũng được, cụt tay cụt chân cũng chẳng sao, chả liên quan gì đến thành Vong Cổ.
Bây giờ bên ngoài thành Vong Cổ náo nhiệt gần chết, ai cũng biết quy củ, không gây sự trong thành.
Chớ nói đến bọn họ, kể cả là cảnh giới Địa Tàng đỉnh phong thì cũng chẳng dám làm loạn. Thân là thành chủ, Dương Hùng có quyền điều động quân đội, là thiên quân vạn mã.
Cửa hàng binh khí hôm nay vắng tanh vắng ngắt, người mua binh khí đã chạy đi hóng chuyện rồi. Mà đám Dương Đại cùng Võ Nhị chắc cũng đã đi theo, chỉ còn lại lão Tôn một mình trông quán.
“Thiếu gia, tay của ngài...”
Thấy Triệu Bân, lão Tôn lập tức hoảng hốt đi ra. Triệu Bân có tay phải, nhưng ống tay áo bên trái cũng lại vắng vẻ, liếc mắt là thấy.
“Không sao đâu”.
Triệu Bân mỉm cười trấn an, một cánh tay chỉ là tạm thời mà thôi. Nguyệt Thần đã nói, chỉ cần lên đến cảnh giới Chân Linh tầng năm thì sẽ có một cánh tay trái còn mạnh mẽ hơn. Hắn tuyệt đối tin tưởng câu này.
Lão Tôn không nói nữa, sắc mặt tái nhợt. Ông ấy coi Triệu Bân như là cháu trai của mình, sao có thể không đau lòng cho được! Một câu “không sao đâu” nghe thì đơn giản, nhưng lại chất chứa rất nhiều câu chuyện. Triệu Bân lần này đi lâu, ắt đã gặp kiếp nạn sinh tử nào đó.
“Không sao mà”.
Triệu Bân lại mỉm cười, đi vào hậu đường.
Lọt vào tầm mắt hắn là một người bị trói gô trên cây ở trong viện.
Là ai đây? Đương nhiên là ông già mặc áo vải thô rồi, toàn thân toàn vết chân, mặt mũi thì bầm dập, nhìn liền biết bị ai đó đánh, mà đánh không nhẹ.
Nói thật thì từ lúc quen biết với ông lão này, đây là lần đầu tiên Triệu Bân thấy ông ta chật vật đến vậy.
Nhìn xuống dưới gốc cây có người đang ngồi, hắn trừng mắt, không phải chính là lão mập kia sao?
Hiển nhiên lão ta chính là người đánh ông già mặc áo vải thô tơi bời. Không ngờ lão già này lại tìm người đến luyện tay thật.
“Có duyên với ông thật đấy”.
Triệu Bân thầm nghĩ, mới có mấy ngày chứ! Gặp trong núi một lần, trong chợ đen thành Thương Lang một lần, cổng thành một lần, về đến cửa hàng binh khí nhà mình cũng lại gặp phải.
Triệu Bân tiến lên, cười khà khà.
“Đúng là thiên phú dị bẩm”.
Lão mập
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.