Chương 254: “Ta xuyên qua nè!”
Bân Bân
17/10/2021
Chỉ trong mười mấy hơi thở ngắn ngủi, ông ta đã đuổi tới nơi rồi.
Keng! Keng!
Sau đó là mười mấy luồng kiếm khí lao vào không trung, phát ra âm thanh leng keng.
Triệu Bân nghiêm nghị, liên tục tránh né được dù suýt bị đâm trúng.
Thế nhưng, kiếm khí này quá bá đạo, dù hắn không bị đâm trúng, nhưng cũng bị dư chấn của nó ảnh hưởng, từ đầu đến chân có thêm mười mấy vết máu. Cũng may mà không bị đâm trúng, chứ nếu dính phải một nhát nào thôi cũng sẽ bị cắt ra như miếng đậu phụ.
“Nổ chết ngươi này!”
Triệu Bân “hừ” một tiếng, dùng võ hồn điều khiển phi đao, mười mấy thanh đao bắn ra.
“Bùa nổ à, hay đấy, có thể đả thương ta sao?”
Ông già áo đỏ cười khẩy, nửa đêm nửa hôm nhưng mắt mũi ông ta còn tốt chán, trông thấy từng thanh phi đao đang bay tới, cũng trông thấy từng lá bùa nổ được treo bên trên.
Tiếc rằng thứ này không có tác dụng quái gì với ông ta.
Chân nguyên hộ thể của cao thủ đạt đỉnh Huyền Dương đâu phải là để trưng bày.
Thực tế đúng là như vậy.
Mười mấy lá bùa nổ đồng loạt nổ tanh bành, tuy gây ra động tĩnh không hề nhỏ, nhưng vẫn không suy chuyển được lão già kia, đến cả chân nguyên hộ thể của người ta cũng không phá vỡ được chứ đừng nói gì đến đả thương.
Triệu Bân đã sớm dự tính được điều này.
Là do tu vi của hắn quá thấp nên uy lực của bùa nổ do hắn vẽ ra cũng không cao đến đâu được, gặp cảnh giới Chân Linh thì ổn, gặp Huyền Dương tầng một chắc cũng có thể dùng, nhưng đỉnh cao thì là chuyện khác, khả năng phòng ngự của tên này quá mạnh mẽ.
“Để lại!”
Ông già áo đỏ “hừ” một tiếng như lôi đình, trong lúc truy sát cũng không quên tạo kết ấn bằng một tay để độn thổ.
Uỳnh!
Cùng với một tiếng “uỳnh”, vài ba trượng trước mặt Triệu Bân bỗng chốc xuất hiện một bức tường cao lớn nhô lên khỏi mặt đất. Nó chẳng có khả năng công kích gì, chỉ là một bí pháp hỗ trợ nhằm chặn đường Triệu Bân.
“Ta xuyên qua nè!”
Triệu Bân cắm đầu đâm vào tường, trong thoáng chốc đã dùng thuật xuyên tường, nhẹ nhàng hóa giải.
Ối dà?
Ông già áo đỏ lại nhướn mày thêm lần nữa, cái thằng ranh này, biết nhiều thứ nhỉ! Thế mà còn biết cả thuật xuyên tường đã thất truyền từ lâu! Bảo bối à, ngươi đúng là một báu vật, thế thì lão phu phải bắt được ngươi, xách về nghiên cứu cho ra nhẽ, chắc chắn sẽ có bất ngờ đây.
“Không cho cơ hội hả!”
Triệu Bân thầm mắng, hắn muốn tìm một cái hang động nào đó, trốn vào trong rồi giở lại trò cũ, giống như đêm đó hù dọa lão mập vậy, dùng khí thế của cảnh giới Thiên Võ để dọa cho ông ta rút lui.
Thế nhưng ông già phía sau truy đuổi ác quá.
Keng! Keng!
Sau đó là mười mấy luồng kiếm khí lao vào không trung, phát ra âm thanh leng keng.
Triệu Bân nghiêm nghị, liên tục tránh né được dù suýt bị đâm trúng.
Thế nhưng, kiếm khí này quá bá đạo, dù hắn không bị đâm trúng, nhưng cũng bị dư chấn của nó ảnh hưởng, từ đầu đến chân có thêm mười mấy vết máu. Cũng may mà không bị đâm trúng, chứ nếu dính phải một nhát nào thôi cũng sẽ bị cắt ra như miếng đậu phụ.
“Nổ chết ngươi này!”
Triệu Bân “hừ” một tiếng, dùng võ hồn điều khiển phi đao, mười mấy thanh đao bắn ra.
“Bùa nổ à, hay đấy, có thể đả thương ta sao?”
Ông già áo đỏ cười khẩy, nửa đêm nửa hôm nhưng mắt mũi ông ta còn tốt chán, trông thấy từng thanh phi đao đang bay tới, cũng trông thấy từng lá bùa nổ được treo bên trên.
Tiếc rằng thứ này không có tác dụng quái gì với ông ta.
Chân nguyên hộ thể của cao thủ đạt đỉnh Huyền Dương đâu phải là để trưng bày.
Thực tế đúng là như vậy.
Mười mấy lá bùa nổ đồng loạt nổ tanh bành, tuy gây ra động tĩnh không hề nhỏ, nhưng vẫn không suy chuyển được lão già kia, đến cả chân nguyên hộ thể của người ta cũng không phá vỡ được chứ đừng nói gì đến đả thương.
Triệu Bân đã sớm dự tính được điều này.
Là do tu vi của hắn quá thấp nên uy lực của bùa nổ do hắn vẽ ra cũng không cao đến đâu được, gặp cảnh giới Chân Linh thì ổn, gặp Huyền Dương tầng một chắc cũng có thể dùng, nhưng đỉnh cao thì là chuyện khác, khả năng phòng ngự của tên này quá mạnh mẽ.
“Để lại!”
Ông già áo đỏ “hừ” một tiếng như lôi đình, trong lúc truy sát cũng không quên tạo kết ấn bằng một tay để độn thổ.
Uỳnh!
Cùng với một tiếng “uỳnh”, vài ba trượng trước mặt Triệu Bân bỗng chốc xuất hiện một bức tường cao lớn nhô lên khỏi mặt đất. Nó chẳng có khả năng công kích gì, chỉ là một bí pháp hỗ trợ nhằm chặn đường Triệu Bân.
“Ta xuyên qua nè!”
Triệu Bân cắm đầu đâm vào tường, trong thoáng chốc đã dùng thuật xuyên tường, nhẹ nhàng hóa giải.
Ối dà?
Ông già áo đỏ lại nhướn mày thêm lần nữa, cái thằng ranh này, biết nhiều thứ nhỉ! Thế mà còn biết cả thuật xuyên tường đã thất truyền từ lâu! Bảo bối à, ngươi đúng là một báu vật, thế thì lão phu phải bắt được ngươi, xách về nghiên cứu cho ra nhẽ, chắc chắn sẽ có bất ngờ đây.
“Không cho cơ hội hả!”
Triệu Bân thầm mắng, hắn muốn tìm một cái hang động nào đó, trốn vào trong rồi giở lại trò cũ, giống như đêm đó hù dọa lão mập vậy, dùng khí thế của cảnh giới Thiên Võ để dọa cho ông ta rút lui.
Thế nhưng ông già phía sau truy đuổi ác quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.