Chương 193: Trong nhà có mỏ vàng
Bân Bân
15/10/2021
"Mười vạn, còn ai tăng giá không".
Giọng nói của Huỳnh Nham vang lên, muốn kích thích mấy gia tộc lớn.
Lại không có ai muốn đấu.
Hoa Đô mỉm cười âm hiểm, vẫn tính toán như cũ.
Bên cạnh hắn ta có một cái bàn tính, nhà nào tham gia đấu giá, nhà nào bị gài bẫy, từng khoản tiền hắn ta đều nhớ rõ, các nhà trong tay còn dư lại bao nhiêu tiền, hắn ta đều có thể phỏng đoán, phần lớn mọi người đều đã đấu đến cạn tiền, tổn thương nguyên khí nặng nề.
Nhưng hắn ta thì khác.
Cho tới tận bây giờ, hắn ta chưa từng tham gia bất kỳ trận đấu giá nào, bạc chưa bị thiếu đỉnh nào, tài lực vô cùng hùng hậu, hắn ta ẩn thân tới lúc này, chính là muốn chờ đan Thiên Võ xuất hiện.
Đấu với một đám tàn binh bại tướng, tất nhiên hắn ta có thể độc chiếm ngôi đầu.
Nghĩ đến đây, hắn ta lại liếc nhìn Triệu Bân.
Hắn ta cũng phải cảm tạ cái tên thần gài bẫy này đã khiến cho các gia tộc lớn khác phải tàn phế.
"Mười vạn lượng, còn ai tăng giá không?"
Huỳnh Nham nhướng mày, giọng nói lại vang vọng.
Đây là đan Thiên Võ đó!
Nó quý giá đến bậc nào chứ!
Chỉ có mười vạn lượng, vậy mà ai cũng câm nín hết cả rồi, không được đâu!
Không gian chìm vào yên ắng.
Chuyện này, các gia tộc lớn đã nhất trí.
Nãy giờ ngươi trêu đùa bọn ta, bọn ta cũng phải trêu đùa lại ngươi một lần.
Còn phải giữ cảm giác thần bí mà!
Ngươi cứ đợi đi, bọn ta không gấp!
Thoải mái.
Khách đấu giá đều nhếch mép cười, lần đầu tiên mới thấy các gia tộc lớn đồng lòng như vậy, trêu đùa lão già Huỳnh Nham, khiến cho lão ta hồi hộp không thôi.
Đúng là một đám người không ra gì, có thể làm đủ trò!
Nét mặt già nua của Huỳnh Nham đã đen lại, lão ta biết các gia tộc lớn đang cố tình vòng vo với lão ta, lại cố tình muốn lão ta biết, thật là quá phiền phức.
Đương nhiên, ý tứ của các gia tộc lớn không chỉ dừng lại ở đó.
Triệu Bân thấy, các gia tộc lớn bây giờ đều đang suy nghĩ phải ra giá bao nhiêu mới có thể một kích đánh bay tất cả.
Bởi vì, đây chính là món đấu giá cuối cùng.
Thực sự đã đến lúc các gia tộc lớn phải đấu đá với nhau rồi, hắn cứ ngồi mà quan sát.
"Hai mươi vạn lượng".
Cuối cùng, sau Hoa Đô, Lâm Tà là người đầu tiên giơ bảng lên, dù biết không còn hy vọng nhưng dù sao cũng phải thử một chút.
"Ba mươi vạn lượng".
Người trả giá thứ ba chính là lão mập, khiến cho mấy người Chư Cát Huyền Đạo đều giật mình nhìn sang, đặc biệt là Chư Cát Huyền Đạo, gương mặt già nua của ông ta đen lại, ngươi vậy mà còn dám giấu bạc trong người?
"Cũng thường thôi".
Lão mập vuốt râu đầy ẩn ý.
Ai mà không giấu sẵn chút của cải chứ!
Ông đây đã đạt tới cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong, cho nên dù có phải cắn răng chi ra ba mươi vạn thì cũng phải có được viên đan dược này.
Nó là đan Thiên Võ đấy! Lỡ đâu lại đoạt được thì sao?
"Bốn mươi vạn lượng".
Sau khi lão mập tăng giá thêm mười vạn, thì Thanh Dao lại ra giá.
"Năm mươi vạn lượng".
Doãn Hồn ra tay, khiến cho Lâm Tà thở dài một hơi, ngươi đúng là có nhiều tiền!
"Khách khí khách khí".
"Sáu mươi vạn lượng".
Doãn Hồn cũng không đứng vững, hắn ta đã bị U Lan đè bẹp.
"Bảy mươi vạn lượng".
"Tám mươi vạn lượng".
"Chín mươi vạn lượng".
Giá cả mà U Lan đưa ra dường như còn chẳng có giới hạn, các gia tộc lớn trên lầu 3 đều là nhà giàu, mỗi lần ra giá thì không chỉ thêm vào một vạn lượng, mà phải thêm vào tận mười vạn lượng, mỗi lần họ tăng giá đều khiến cho trái tim của những vị khách khác giật thót.
"Nhà của mấy người này đều có mỏ vàng hay sao!"
"Ngươi cho rằng các gia tộc lớn chỉ có cái danh thôi sao? Chúng ta cứ theo dõi thôi, ngàn vạn lần chớ có suy nghĩ nhiều, cho dù có muốn cũng vô ích, chờ đi, ta nói không có một trăm vạn lượng chắc chắn không thể mang được viên đan dược đó về".
"Bảo bối kết màn, đúng là khiến cho thế tục phải kinh hãi".
Tiếng tặc lưỡi thổn thức rất nhiều, có rất nhiều người thèm muốn đan Thiên Võ, nhưng túi tiền của mọi người đa phần đều không đủ cho các gia tộc lớn nhét kẽ răng, một khi sóng lớn vỗ tới, ai cũng đứng không vững.
Trận cuối này là nơi tranh hùng giữa các gia tộc lớn.
Không còn cách nào khác, đây là đan Thiên Võ ba vân, có giá trị vô cùng lớn.
"Chết tiệt".
Các gia tộc lớn từng bị gài bẫy trước đó, bây giờ đều đang nghiến răng nghiến lợi.
Trong trận đấu cuối cùng này, họ đáng ra cũng sẽ là một trong những nhân vật chính, tuy nhiên, họ đã đập tan hi vọng này từ trước.
Cho nên bây giờ, họ chỉ có thể làm khán giả.
Nghĩ đến đây, bọn họ ai cũng liếc nhìn Triệu Bân, sắc mặt của ai cũng vô cùng khó coi, nếu không phải vì hắn thì bọn họ cũng không khổ sở như vậy, bây giờ còn không có tư cách tham gia trận đấu cuối.
"Tra, tra cho ta".
Câu này vang lên trong rất nhiều gian phòng, mấy gia tộc lớn không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải tra ra thân phận của Triệu Bân, bất luận hắn là ai thì cũng phải chịu đựng lửa giận của các gia tộc lớn.
"Một trăm vạn lượng".
Giữa lúc đấu giá diễn ra sôi nổi, Hoa Đô cười nhạt hô lên một tiếng, xem như là kết thúc.
Không cần nói, một trăm vạn này của hắn ta đã thực sự quật ngã được mấy gia tộc lớn kia.
Theo hắn ta, bây giờ đã chẳng còn ai có thể đọ tài lực với hắn ta nữa.
"Một trăm vạn lượng! Số bạc đó còn có thể xếp thành một tòa núi nhỏ".
Lão mập tặc lưỡi, trước giờ lão ta chưa từng thấy qua nhiều bạc đến vậy.
Đâu chỉ có lão ta.
Ở chỗ này, người đã từng nhìn thấy qua nhiều bạc đến như vậy cũng không vượt quá năm người.
"Giá này là giới hạn rồi".
Có rất nhiều lão già hít sâu một hơi, không có ai còn đủ tài lực để đấu tiếp.
"Nhìn thấy đám người này bất lực, quả thực là cảnh đẹp ý vui".
Hoa Đô mỉm cười, ở trên lầu 3 nhìn xuống đám người bên dưới một cách đắc ý, giống như một vị vua đang nhìn thần dân của mình. Cảm giác đứng trên đỉnh cao thực sự tuyệt vời.
"Một trăm vạn lượng, còn ai tăng giá không?"
Huỳnh Nham nhàn nhạt kêu một tiếng, giống như đan Võ Hồn được bán với giá tám mươi vạn, đan Thiên Võ này bán ra với giá một trăm vạn cũng là giá mà lão ta đã ước tính sẵn, e rằng sẽ chẳng còn ai có đủ tài lực để đấu tiếp.
Quả thực, mọi người đều đã im phăng phắc.
"Nếu không ai tăng giá thì..."
"Ta thêm một ngàn lượng".
Huỳnh Nham còn chưa kịp nói xong thì đã bị Triệu Bân cắt ngang.
"Ôi trời, nhìn thần gài bẫy kìa".
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn, theo dõi trận đấu giá nhập tâm quá nên ai cũng quên mất ở trong góc còn có một tên thần diễn xuất. Hắn an phận lâu như vậy, thì ra là để chờ viên đan Thiên Võ này sao?
"Tới rồi, kịch hay tới rồi". Đọc nhanh tại Vietwriter
Có rất nhiều người ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt mong chờ, chuẩn bị xem một màn biểu diễn đặc sắc.
Đấy chính là một cạm bẫy.
Kể từ khi bắt đầu cuộc đấu giá, chỉ cần trận nào có hắn tham gia vào thì hắn luôn có được điều mình muốn, chưa bao giờ thất thủ.
"Đã lên giá một trăm vạn lượng rồi mà vẫn dám nâng giá, đúng là chỉ có thần gài bẫy quyết đoán nhất".
Giọng nói của Huỳnh Nham vang lên, muốn kích thích mấy gia tộc lớn.
Lại không có ai muốn đấu.
Hoa Đô mỉm cười âm hiểm, vẫn tính toán như cũ.
Bên cạnh hắn ta có một cái bàn tính, nhà nào tham gia đấu giá, nhà nào bị gài bẫy, từng khoản tiền hắn ta đều nhớ rõ, các nhà trong tay còn dư lại bao nhiêu tiền, hắn ta đều có thể phỏng đoán, phần lớn mọi người đều đã đấu đến cạn tiền, tổn thương nguyên khí nặng nề.
Nhưng hắn ta thì khác.
Cho tới tận bây giờ, hắn ta chưa từng tham gia bất kỳ trận đấu giá nào, bạc chưa bị thiếu đỉnh nào, tài lực vô cùng hùng hậu, hắn ta ẩn thân tới lúc này, chính là muốn chờ đan Thiên Võ xuất hiện.
Đấu với một đám tàn binh bại tướng, tất nhiên hắn ta có thể độc chiếm ngôi đầu.
Nghĩ đến đây, hắn ta lại liếc nhìn Triệu Bân.
Hắn ta cũng phải cảm tạ cái tên thần gài bẫy này đã khiến cho các gia tộc lớn khác phải tàn phế.
"Mười vạn lượng, còn ai tăng giá không?"
Huỳnh Nham nhướng mày, giọng nói lại vang vọng.
Đây là đan Thiên Võ đó!
Nó quý giá đến bậc nào chứ!
Chỉ có mười vạn lượng, vậy mà ai cũng câm nín hết cả rồi, không được đâu!
Không gian chìm vào yên ắng.
Chuyện này, các gia tộc lớn đã nhất trí.
Nãy giờ ngươi trêu đùa bọn ta, bọn ta cũng phải trêu đùa lại ngươi một lần.
Còn phải giữ cảm giác thần bí mà!
Ngươi cứ đợi đi, bọn ta không gấp!
Thoải mái.
Khách đấu giá đều nhếch mép cười, lần đầu tiên mới thấy các gia tộc lớn đồng lòng như vậy, trêu đùa lão già Huỳnh Nham, khiến cho lão ta hồi hộp không thôi.
Đúng là một đám người không ra gì, có thể làm đủ trò!
Nét mặt già nua của Huỳnh Nham đã đen lại, lão ta biết các gia tộc lớn đang cố tình vòng vo với lão ta, lại cố tình muốn lão ta biết, thật là quá phiền phức.
Đương nhiên, ý tứ của các gia tộc lớn không chỉ dừng lại ở đó.
Triệu Bân thấy, các gia tộc lớn bây giờ đều đang suy nghĩ phải ra giá bao nhiêu mới có thể một kích đánh bay tất cả.
Bởi vì, đây chính là món đấu giá cuối cùng.
Thực sự đã đến lúc các gia tộc lớn phải đấu đá với nhau rồi, hắn cứ ngồi mà quan sát.
"Hai mươi vạn lượng".
Cuối cùng, sau Hoa Đô, Lâm Tà là người đầu tiên giơ bảng lên, dù biết không còn hy vọng nhưng dù sao cũng phải thử một chút.
"Ba mươi vạn lượng".
Người trả giá thứ ba chính là lão mập, khiến cho mấy người Chư Cát Huyền Đạo đều giật mình nhìn sang, đặc biệt là Chư Cát Huyền Đạo, gương mặt già nua của ông ta đen lại, ngươi vậy mà còn dám giấu bạc trong người?
"Cũng thường thôi".
Lão mập vuốt râu đầy ẩn ý.
Ai mà không giấu sẵn chút của cải chứ!
Ông đây đã đạt tới cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong, cho nên dù có phải cắn răng chi ra ba mươi vạn thì cũng phải có được viên đan dược này.
Nó là đan Thiên Võ đấy! Lỡ đâu lại đoạt được thì sao?
"Bốn mươi vạn lượng".
Sau khi lão mập tăng giá thêm mười vạn, thì Thanh Dao lại ra giá.
"Năm mươi vạn lượng".
Doãn Hồn ra tay, khiến cho Lâm Tà thở dài một hơi, ngươi đúng là có nhiều tiền!
"Khách khí khách khí".
"Sáu mươi vạn lượng".
Doãn Hồn cũng không đứng vững, hắn ta đã bị U Lan đè bẹp.
"Bảy mươi vạn lượng".
"Tám mươi vạn lượng".
"Chín mươi vạn lượng".
Giá cả mà U Lan đưa ra dường như còn chẳng có giới hạn, các gia tộc lớn trên lầu 3 đều là nhà giàu, mỗi lần ra giá thì không chỉ thêm vào một vạn lượng, mà phải thêm vào tận mười vạn lượng, mỗi lần họ tăng giá đều khiến cho trái tim của những vị khách khác giật thót.
"Nhà của mấy người này đều có mỏ vàng hay sao!"
"Ngươi cho rằng các gia tộc lớn chỉ có cái danh thôi sao? Chúng ta cứ theo dõi thôi, ngàn vạn lần chớ có suy nghĩ nhiều, cho dù có muốn cũng vô ích, chờ đi, ta nói không có một trăm vạn lượng chắc chắn không thể mang được viên đan dược đó về".
"Bảo bối kết màn, đúng là khiến cho thế tục phải kinh hãi".
Tiếng tặc lưỡi thổn thức rất nhiều, có rất nhiều người thèm muốn đan Thiên Võ, nhưng túi tiền của mọi người đa phần đều không đủ cho các gia tộc lớn nhét kẽ răng, một khi sóng lớn vỗ tới, ai cũng đứng không vững.
Trận cuối này là nơi tranh hùng giữa các gia tộc lớn.
Không còn cách nào khác, đây là đan Thiên Võ ba vân, có giá trị vô cùng lớn.
"Chết tiệt".
Các gia tộc lớn từng bị gài bẫy trước đó, bây giờ đều đang nghiến răng nghiến lợi.
Trong trận đấu cuối cùng này, họ đáng ra cũng sẽ là một trong những nhân vật chính, tuy nhiên, họ đã đập tan hi vọng này từ trước.
Cho nên bây giờ, họ chỉ có thể làm khán giả.
Nghĩ đến đây, bọn họ ai cũng liếc nhìn Triệu Bân, sắc mặt của ai cũng vô cùng khó coi, nếu không phải vì hắn thì bọn họ cũng không khổ sở như vậy, bây giờ còn không có tư cách tham gia trận đấu cuối.
"Tra, tra cho ta".
Câu này vang lên trong rất nhiều gian phòng, mấy gia tộc lớn không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải tra ra thân phận của Triệu Bân, bất luận hắn là ai thì cũng phải chịu đựng lửa giận của các gia tộc lớn.
"Một trăm vạn lượng".
Giữa lúc đấu giá diễn ra sôi nổi, Hoa Đô cười nhạt hô lên một tiếng, xem như là kết thúc.
Không cần nói, một trăm vạn này của hắn ta đã thực sự quật ngã được mấy gia tộc lớn kia.
Theo hắn ta, bây giờ đã chẳng còn ai có thể đọ tài lực với hắn ta nữa.
"Một trăm vạn lượng! Số bạc đó còn có thể xếp thành một tòa núi nhỏ".
Lão mập tặc lưỡi, trước giờ lão ta chưa từng thấy qua nhiều bạc đến vậy.
Đâu chỉ có lão ta.
Ở chỗ này, người đã từng nhìn thấy qua nhiều bạc đến như vậy cũng không vượt quá năm người.
"Giá này là giới hạn rồi".
Có rất nhiều lão già hít sâu một hơi, không có ai còn đủ tài lực để đấu tiếp.
"Nhìn thấy đám người này bất lực, quả thực là cảnh đẹp ý vui".
Hoa Đô mỉm cười, ở trên lầu 3 nhìn xuống đám người bên dưới một cách đắc ý, giống như một vị vua đang nhìn thần dân của mình. Cảm giác đứng trên đỉnh cao thực sự tuyệt vời.
"Một trăm vạn lượng, còn ai tăng giá không?"
Huỳnh Nham nhàn nhạt kêu một tiếng, giống như đan Võ Hồn được bán với giá tám mươi vạn, đan Thiên Võ này bán ra với giá một trăm vạn cũng là giá mà lão ta đã ước tính sẵn, e rằng sẽ chẳng còn ai có đủ tài lực để đấu tiếp.
Quả thực, mọi người đều đã im phăng phắc.
"Nếu không ai tăng giá thì..."
"Ta thêm một ngàn lượng".
Huỳnh Nham còn chưa kịp nói xong thì đã bị Triệu Bân cắt ngang.
"Ôi trời, nhìn thần gài bẫy kìa".
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn, theo dõi trận đấu giá nhập tâm quá nên ai cũng quên mất ở trong góc còn có một tên thần diễn xuất. Hắn an phận lâu như vậy, thì ra là để chờ viên đan Thiên Võ này sao?
"Tới rồi, kịch hay tới rồi". Đọc nhanh tại Vietwriter
Có rất nhiều người ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt mong chờ, chuẩn bị xem một màn biểu diễn đặc sắc.
Đấy chính là một cạm bẫy.
Kể từ khi bắt đầu cuộc đấu giá, chỉ cần trận nào có hắn tham gia vào thì hắn luôn có được điều mình muốn, chưa bao giờ thất thủ.
"Đã lên giá một trăm vạn lượng rồi mà vẫn dám nâng giá, đúng là chỉ có thần gài bẫy quyết đoán nhất".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.