Vô Thường Nhân Sinh

Chương 13: Mẹ vợ nhìn con rể

Vĩnh Hằng Thỏ Gia

16/05/2021

"Nha đầu ngốc, ngươi rốt cuộc là đi kiểu gì mà để lạc vậy, người lớn như này vẫn chưa trưởng thành được sao?"

Nhìn ôm trầm lấy mình Hạ Bối Vy, Phương Ngọc Di không nhịn được hòa ái cười xoa xoa nàng đầu

"Emmm, con không muốn lớn a, con muốn là tiểu khả ái của ma ma"

Thấy thế, Phương Ngọc Di chỉ có thể bất đắc dĩ trừng mắt nàng khiến Hạ Bối Vy khanh khách cười không ngừng

Mà lúc này nàng cũng mới để ý tới cái kia giúp mình nữ nhi nam tử và đang một bộ khảo tra bộ dáng Hạ Hiểu Đông và Hạ Tuấn Khải hai người

Thấy vậy, Phương Ngọc Di liền đi tới, tại mỗi người một tai véo khiến cả hai oa oa kêu không ngừng

"Lão bà!, nhẹ tay nhẹ tay"

"Mẹ, nhẹ tay chút a, Thanh Thanh mau mau cứu ta"

"Hì hì, ai bảo ngươi không biết lễ phép cơ chứ, cứ chừng chừng nhìn Tiểu Vy ân nhân thì Ngọc Di a di đương nhiên là giận rồi"

Nhìn thấy Hạ Tuấn Khải bị Phương Ngọc Di véo tay như vậy, Diệp Thanh Thanh không giúp mà còn một bên cười trên nỗi đau của người khác

Nhìn vậy, Vô Thường Hy khóe miệng có chút co giật, nhưng trong thâm tâm hắn lại vô cùng hâm mộ những cảnh như này, một cảnh đã bao nhiêu năm hắn chưa được trải qua

Trong lúc hắn đang thất thần thì thanh âm Phương Ngọc Di liền vang lên

"Cảm ơn vị bạn học đã đưa nhà ta nha đầu ngốc này về, nếu có gì khó khăn có thể tìm tới ta hoặc Hạ Hiểu Đông, chắc chắn chồng ta sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ a"

Nói nói, nàng còn tại Hạ Hiểu Đông bên hông bấm nhẹ khiến cho đang sắc mặt tối sầm hắn càng thêm tối sầm, khóe miệng thì co giật không ngừng, đang định nói gì đó, nhưng khi thấy Phương Ngọc Di cái kia uy hiếp nhãn thần lúc, cũng chỉ có thể nuốt lại hết vào trong bụng rồi ngoan ngoãn đi tới Vô Thường Hy trước mặt, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa phía Vô Thường Hy nói

"Ta không biết cảm tạ ngươi như thế nào, coi như cái này là một phần tạ lễ của ta, đó là ta danh thiếp, nếu có gì gặp khó khăn có thể liên hệ số điện thoại trên đó, nếu giúp được ta sẽ giúp"

Nghe Hạ Hiểu Đông nói vậy, nhìn trước mặt danh thiếp, Vô Thường Hy cũng liền bình tĩnh nhận lấy nhàn nhạt nói

"Đa tạ, nếu có gì cần giúp ta sẽ liên hệ với Hạ Tổng"

"Haha, vậy thì tốt"

Thấy Vô Thường Hy nhận lấy danh thiếp, Hạ Hiểu Đông liền cười ha hả, sau đó liền nghiêm sắc mặt nhìn hắn nói

"Tuy nhiên, mong cậu đừng làm gì quá mức với ta nữ nhi, nó vẫn còn nhỏ chưa tới 18 tuổi"

Vô Thường Hy:"....."

Nghe Hạ Hiểu Đông lời, Vô Thường Hy thật sự không biết nói gì, cái này Hạ tổng cũng quá nữ nhi khống đi, hắn đối với Hạ Bối Vy còn chưa làm gì có được hay không, hơn nữa bọn hắn còn mới quen nhau a

"Pa pa!!!, ngươi nói cái gì vậy?"

Đang một bên ôm Diệp Thanh Thanh nũng nịu Hạ Bối Vy khi nghe được cha mình những lời kia lúc, nàng liền như xù lông con mèo nhỏ hướng Hạ Hiểu Đông tức giận hô

"Khụ khụ, ta đâu có nói cái gì, chỉ là sợ vị bạn học này đối với con có không tốt ý...."

Chưa đợi Hạ Hiểu Đông nói nên lời, hắn liền bị Phương Ngọc Di một tay kéo lấy lỗ tai đi qua một bên

"Ngươi cái này lão đầu tử nói linh tinh cái gì vậy, có tin hay không tối nay lại được quỳ ván giặt đồ?"

"Lão bà đại nhân tha mạng a, ta sai rồi, au u, nhẹ tay nhẹ tay a.....!!!"

Nhìn thấy mẹ mình đã kéo cha qua một bên, Hạ Bối Vy liền chạy đến Vô Thường Hy trước mặt nhìn hắn áy náy nói

"Xin lỗi a, cha ta chỉ là quá thương ta mới nói ra những lời như vậy, mong ngươi không cần để ý"

Xem Hạ Bối Vy cái này áy này dáng vẻ, Vô Thường Hy lần đầu có ý nghĩ muốn trêu nàng xúc động

"Oh, Hạ tiểu thư của chúng ta vậy mà cũng có biết áy náy và nói xin lỗi thời điểm sao?"

Khó lắm mới chủ động nói ra những lời này Hạ Bối Vy khi nghe được Vô Thường Hy cái kia châm trọc ngữ khí lúc liền tạc mao

"Ngươi..ngươi cái này thối gia hỏa đừng có mà đắc ý, ta..ta mới không có áy náy đâu"

Nói xong, nàng còn một bộ thở phì phì chừng mắt nhìn Vô Thường Hy

Thấy thế, hắn cũng chỉ bình tĩnh nói

"Ha hả, đúng là Hạ tiểu thư, nói tạc mao liền tạc mao a"

"Ngươi!.... "

"Hừ, không chấp nhặt với ngươi cái này thối gia hỏa, nếu không phải ngươi cứu bổn tiểu thư, ta..ta đã cho ngươi biết tay, nhưng mà...nói gì thì nói, ngươi cũng coi như đã cứu ta một mạng, cái này coi như cảm ơn a"



Dứt lời, Hạ Bối Vy liền nhanh chóng tại trên Vô Thường Hy má hôn nhẹ một cái, sau đó liền sắc mặt đỏ bừng lắp bắp nói

"Đó...đó chỉ là quà cảm ơn,..đừng...đừng hiểu lầm cái gì cả"

Nói xong, nàng liền hai tay bụ mặt ngượng ngừng chạy mất chỉ để lại sững sờ Vô Thường Hy cùng với Hạ Tuấn Khải và Diệp Thanh Thanh hai người

"Thanh Thanh, ta vừa rồi không phải nhìn nhầm đi, Vy Vy nha đầu kia vậy mà, vậy mà hôn một cái khác phái nam nhân"

Nhìn thấy cái này không thể tưởng tượng nổi một màn, Hạ Tuấn Khải vẫn khó có thể tin nói

Bên cạnh Diệp Thanh Thanh cũng một bộ như gặp quỷ biểu tình nói

"Không có nhìn nhầm, tại ta cũng nhìn thấy, không phải mỗi ngươi, nha đầu này, thật sự là có người thích rồi, dù là có chút khó tin"

Nói nói, Diệp Thanh Thanh liền mỉm cười nhìn chạy ra xa Hạ Bối Vy, sau đó ý vị thâm trường nhìn phía đang ngơ ngác Vô Thường Hy

"Không được, gia hỏa này dám ủi nhà ta rau cải trắng, không thể chấp nhận"

Nghe Diệp Thanh Thanh nói vậy, Hạ Tuấn Khải liền định đi lên cùng Vô Thường Hy quết đấu 300 hiệp tuy nhiên rất nhanh hắn cũng bị Diệp Thanh Thanh một tay kéo lấy đi phía Hạ Bối Vy

"Tuấn Khải, ngươi có thể đừng giống Hạ Bá Phụ không, để cho Vy Vy nha đầu đó tự quyết đi, nếu ngươi mà can thiệp đừng tránh đêm nay ngủ dưới sàn"

Hạ Tuấn Khải:"...."

Cũng may, Hạ Hiểu Đông đã bị Phương Ngọc Di kéo đi xa, nếu không sợ là để hắn thấy cảnh này chắc là đã liều mạng với Vô Thường Hy

Lúc này, nhìn dần đi xa Hạ Bối Vy thân ảnh, Vô Thường Hy có chút ngơ ngác, hắn vậy mà bị cái kia nha đầu đánh nén hôn trộm, đây là lần đầu tiên của hắn bị như vậy, điều này khiến hắn ngớ tới khi còn bé, mỗi lúc mẹ hắn hôn má hắn, cái cảm giác này tuy có khác biệt nhưng thật sự, rất tốt

Nghĩ nghĩ, trong bất chi bất giác hắn khóe miệng đã mỉm cười, và đây cũng là lần đầu hắn cười trong bao lâu qua, cười vô cùng tự nhiên vô cùng đẹp, khiến cho xung quanh bao nhiêu thiếu nữ đều nhìn ngốc

Và cũng là nhờ nụ cười và nụ hôn này đã đánh dấu lên một thân ảnh sẽ dần dần có thể chạm được vào hắn trái tim băng giá và mở nó ra, liệu rằng, Vô Thường Hy sẽ lần nữa cảm nhận được thứ gọi là tình cảm sau khi cha mẹ hắn qua đời sao?

"Thật là...."

Nói nhẹ một tiếng, sau đó hắn liền hướng khách sạn quay trở về

Cùng lúc đó, tại Hạ Bối Vy đám người bên này, Hạ Hiểu Đông và Hạ Tuấn Khải hai cha con đều làm ra giống nhau động tác là cùng nhau che một bên tai, cả hai đồng tác giống nhau như cùng một người làm ra vậy, còn đi sau đó là Phương Ngọc Di cùng Diệp Thanh Thanh đang khoác tay nhau vừa nói vừa cười, chỉ có Hạ Bối Vy là một mình đi ở sau cùng, hai tay không ngừng che lấy đỏ bừng khuôn mặt trong đầu không ngừng nghĩ lung tung

"Ai nha, Hạ Bối Vy a Hạ Bối Vy, sao ngươi lại có thể làm ra hành động xấu hổ như thế chứ, hơn nữa ở đó còn có ca ca và Thanh Thanh tỷ ở đâu, nếu họ nói cho pa pa và ma ma thì sao a"

"Cơ mà, làm vậy liệu cái kia thối gia hỏa có nghĩ là mình thích hắn không a, a a a a, xấu hổ chết mất, nhưng tên đó cũng không có như vậy chán ghét, đặc biệt lúc cõng mình cũng rất đẹp trai"

Nghĩ tới lúc bị Vô Thường Hy cõng, lúc nàng nhìn vào hắn một bên gò má lúc quả thật soái chết người, nàng đây còn suýt nữa bị mê chết

Nghĩ nghĩ đột nhiên nàng liền lắc đầu

"Hạ Bối Vy, ngươi đang nghĩ cái quỷ gì vậy, ngươi thế mà lại cảm thấy hắn soái, quá không nên"

Đi đi đột nhiên nàng liền va vào ai đó, nhanh chóng ngẩng đầu lên liền thấy Diệp Thanh Thanh cùng Phương Ngọc Di đang cười như không cười nhìn mình khiến nàng toàn thân có chút run sợ

"Ma ma, Thanh Thanh tỷ, sao hai người lại nhìn con như vậy a"

Nói nói, nàng còn hướng phía sau lùi lại một bước

"Vy Vy, con...có phải thích cái kia nam tử hay không"

Hạ Bối Vy:"...."

Nhìn Phương Ngọc Di cùng Diệp Thanh Thanh, Hạ Bối Vy còn có chút mộng bức, nhưng đợi lúc biết chuyện gì đang diễn ra nàng liền lập tức như bị dẫm phải cái đuôi con mèo trực tiếp nhẩy dựng lên

"Cái gì a, không có, đương nhiên là không có, con với tên đó mới gặp nhau có vài lần đâu, làm sao con có thể thích hắn được chứ, ma ma người đang nghĩ cái gì vậy a"

"Vậy sao, ta tưởng con còn chủ động tìm cậu ta mấy lần mà, hơn nữa lại còn từng bị anh hùng cứu mỹ nhân, rất dễ để sinh ra cảm tình đó a"

Nhìn Hạ Bối Vy hoảng hốt dáng vẻ, Phương Ngọc Di liền cười cười nói

"Cái này....., nhưng mà con với hắn thật sự không có gì mà, tìm hắn chỉ để là trả thù thôi"

"Oh, vậy sao?, thế sao ta không nhớ là con có trả thù ai mà phải đích thân ra tay, hoặc là đích thân tới tận nhà a, không những vậy, ta còn nghe Thanh Thanh nói, con còn chủ động hôn má cậu ta đâu"

Nghe được những lời này khiến Hạ Bối Vy liền lập tức sững sờ, nhưng sau đó là nàng liền nhớ tới khi mình hôn Vô Thường Hy lúc, Hạ Tuấn Khải cùng với Diệp Thanh Thanh vẫn còn ở, điều này khiến nàng như muốn sụp đổ, nhưng ngay sau đó là kéo tới mãnh liệt cơn xấu hổ

Chỉ thấy mặt nàng cấp tốc đỏ lên, ngay sau đó là cả đầu đều bốc khói

Thấy vậy, Diệp Thanh Thanh liền che miệng cười không ngừng

Điều này làm Hạ Bối Vy vừa thẹn vừa giận hướng Diệp Thanh Thanh hô to



"Thanh Thanh tỷ, người còn cười được "

"Hì hì, ta không cố ý a, nhưng nhìn muội thẹn thùng dáng vẻ quả thật rất đáng yêu"

"Aaaaaaaa, tỷ xấu lắm, vậy mà học theo ca ca "

Nói xong, nàng liền hướng Diệp Thanh Thanh chạy tới gãi ngứa ngứa không ngừng, hoan thanh tiếu ngữ vang lên khiến xung quanh đám nam nhân không nhịn được ghé mắt

Đúng lúc này, Hạ Bối Vy liền bị Phương Ngọc Di gõ một phát vào trán khiến nàng ôm đầu ủy khuất nhìn Phương Ngọc Di

"Ma ma, sao người lại đánh con"

"Hừ, còn sao nữa, nơi công cộng thì chú ý một chút, con gái con đứa làm vậy còn ra thể thống gì"

"Con...con biết rồi mà"

"Mà con thật sự thích cái đó nam tử sao?" Nghĩ một hồi, Phương Ngọc Di liền nhìn Hạ Bối Vy nhẹ nhàng nói

"Không có a, đương nhiên là không có rồi"

Hạ Bối Vy nghe vậy liền như con mèo nhỏ trực tiếp phản bác

Thấy thế, Phương Ngọc Di và Diệp Thanh Thanh liền nhìn nhau cười

"Vậy sao, vậy nếu cậu ta bị cái khác nữ nhân cướp đi con cũng đừng có hối hận"

Nói xong, Phương Ngọc Di liền kéo theo mỉm cười Diệp Thanh Thanh đi vào khách sạn, chỉ để lại kinh ngạc Hạ Bối Vy

Suy nghĩ lại mẫu thân mình câu nói kia nàng cảm giác mẫu thân mình chắc hẳn biết chút gì, tuy nhiên sao phải nói với nàng a, nàng cũng đâu thích gia hỏa kia đâu a, mặc dù có chút tâm động như vậy nhưng chỉ một chút thôi

Ngay lúc này, liền thấy một bàn tay khoác lên vai nàng và một cái trung tính thanh âm vang lên

"Nữ nhi, con đang đứng thẫn thờ cái gì vậy?"

Nghe được đột nhiên thanh âm khiến Hạ Bối Vy không nhịn được giật mình, khi thấy là Hạ Hiểu Đông và Hạ Tuấn Khải mới thở phào một hơi, sau đó liền là hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi vào khách sạn, chỉ để lại lộn xộn trong gió hai người

"Lão cha, chúng ta có làm gì sai sao?"

"Con trai, chúng ta không có làm gì sai a"

Nói xong, cả hai đều mộng bức nhìn nhau, sau đó nhanh chân đuổi theo Hạ Bối Vy vào khách sạn

Tại bên trong một căn phòng tổng thống, Phương Ngọc Di đang quan sát trong tay tư liệu, một bên là đang đánh cờ Hạ Hiểu Đông và Tiêu Thường

"Không tệ a, tiểu hỏa tử này có thể từ rất nhỏ liền lập nghiệp, sau đó còn phát triển một cái siêu thị trở thành nổi tiếng như bây giờ quả thật là rất có tài, lão công, gia hỏa này so với ngươi năm đó còn xuất sắc hơn a, nhớ năm đó lúc ta phụ thân tới cửa bàn hôn sự, ngươi vẫn là một cái chơi bời thiếu gia đâu"

Nhìn trong tay Vô Thường Hy tư liệu, Phương Ngọc Di không nhịn được cảm thán

Hạ Hiểu Đông:"....."

"Không những vậy, hắn còn là năm ngoái thi đại học top 3, còn giữ được 1 năm thành tích học tập tốt nhất, quả là ưu tú a. Tiêu Thường, người thấy hắn xứng với Vy Vy sao"

Càng nhìn, Phương Ngọc Di đối với Vô Thường Hy càng thêm hài lòng, nếu mà chăm chú bồi dưỡng, sợ là sau này sẽ lại là một cái thương nghiệp đại lão

Mà sau khi nghe xong Phương Ngọc Di lời, Hạ Hiểu Đông lập tức vỗ bàn nói

"Cái gì? Hắn không được cùng nhà chúng ta Vy...."

Chưa đợi nói hết lời, hắn liền bị Phương Ngọc Di chừng một cái liền ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng trong đầu đã nghĩ ra 77 49 cách khiến Vô Thường Hy không động được vào mình nữ nhi bảo bối

Thấy vậy Tiêu Thường cũng phát biểu quan điểm của mình

"Công nhận tiểu tử này rất ưu tú, tuy nhiên, việc của họ ta nghĩ cần do hai người trẻ tuổi quyết định, nếu mà tiểu thư không thích hắn thì không có hợp hay không nói tới"

Nghe vậy, Hạ Hiểu Đông liền vui vẻ nghĩ

"Ha hả, nữ nhi của ta sao có thể thích tên tiểu tử đó cơ chứ"

"Vậy sao, thế thì có thể Vy Vy đã thích hắn rồi, dù sao nó cũng lần đầu tiên hôn một cái khác phái nam tử mà"

Hạ Hiểu Đông:"......."

Đang đắc ý Hạ Hiểu Đông đột nhiên sắc mặt cứng đờ lại, như có một đạo oanh lôi vang qua bên tai khiến hắn choáng váng, hắn không thể tin, nữ nhi của hắn nhanh như vậy, đã bị ủi!!!!!!

"Cmnnnnnnn!!!!!!!"

Hết chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thường Nhân Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook