Chương 178: Đánh Thì Đánh Thôi (2)
Oa Ngưu Cuồng Bôn
10/12/2021
Chỉ là, nghĩ đến bây giờ mình đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhị trọng, đáy lòng lấy hết dũng khí, Lâm Triết Vũ lần nữa trở nên can đảm hơn.
- Mục Vân, lại là ngươi!
Lâm Triết Vũ thấy Mục Vân, hắn tức giận không chỗ phát tiết.
- Đây là chuyện của Lâm gia ta, không quan hệ với ngươi, thế nào, ngươi cũng muốn thò một chân vào? Ngươi là thiếu tộc trưởng Mục gia, nhưng tay của ngươi duỗi cũng quá dài đi.
- Thế nào không liên quan đến ta?
Mục Vân nhìn Lâm Triết Vũ, hắn có chút hăng hái nói:
- Hiện tại, Lâm Hiền Ngọc là đệ nhất hộ vệ Mục Vân ta, chuyện của hắn tự nhiên là chuyện của ta, vừa rồi, là ngươi mắng hắn phế vật? Ta ghét nhất nghe hai chữ phế vật!
Cái gì?
Lâm Triết Vũ nghe được lời của Mục Vân, chỉ cảm thấy đầu mình có vấn đề.
Lâm Hiền Ngọc là phế vật, thế mà thành đệ nhất hộ vệ của Mục Vân?
- Đúng, ngươi nói cận vệ ta là phế vật, nhưng 'Phế vật' này lại là xếp vị trí thứ hai bảng thứ nhất Địa Tiên Bảng, còn lợi hại hơn so ngươi trước đó? Ta nhớ được hình như trước đó ngươi chỉ đứng vị trí thứ ba hay thứ hai kia mà?
Làm sao có thể!
Cho tới giờ khắc này, Lâm Triết Vũ mới vòng qua đám người, nhìn tấm bảng thứ hạng phía trên tường kia.
Đạo chủ bảng thứ nhất - Mục Vân, thứ hai - Lâm Hiền Ngọc!
Lâm Hiền Ngọc trở thành người đứng thứ hai trên bảng thứ nhất, đây chẳng phải là nói, Lâm Hiền Ngọc đã đạt đến cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng?
Phế vật này lại là Linh Huyệt cảnh nhất trọng?
Lâm Triết Vũ chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới cũng bắt đầu xoay tròn!
Đây là chuyện gì?
- Giả, đây nhất định là giả!
Lâm Triết Vũ khẽ nói:
- Mục Vân, lần trước, ngươi có thể đi ra từ trong Thông Tiên Đỉnh, ta đã hoài nghi, Thông Tiên Đỉnh là địa khí cực phẩm, mặc dù là bị tổn hại, nhưng cũng là địa khí, trên toàn bộ Thiên Vận đại lục còn là địa khí cực kì huyền diệu, trước đó không biết có bao nhiêu người bị mai táng trong đó, ngươi làm sao có thể từ trong đó đi ra!
- Hiện tại ngươi lại thành đạo chủ bảng thứ nhất, còn đẩy Lâm Hiền Ngọc lên vị trí thứ hai, đây nhất định đều là ngươi âm thầm điều khiển.
Nghe được lời này của Lâm Triết Vũ, mọi người chung quanh lại lộ ra thần sắc bất mãn.
Địa Tiên Bảng là loại vật công bằng bậc nào, đứng sau lưng Tụ Tiên các là Mạc Khánh Thiên Mạc đại sư, chính là luyện đan sư thất phẩm duy nhất của đế quốc.
Há có thể để cho hạng người như Lâm Triết Vũ chất vấn!
- Hừ, Lâm Hiền Ngọc, đã ngươi đột phá đến cấp bậc Linh Huyệt cảnh nhất trọng, vậy ngươi dám so với ta một trận sao?
Lâm Triết Vũ khẽ nói:
- Hiện tại ta là hạng thứ chín bảng thứ hai Địa Tiên Bảng, thắng ta, ngươi chính là hạng thứ chín, như thế nào? Có dám so với ta một trận hay không?
Mỗi một bảng xếp hạng ở Địa Tiên Bảng đều chiếu theo đẳng cấp Linh Huyệt cảnh.
Một khi tấn thăng đến Linh Huyệt cảnh nhị trọng, thì không thể đứng ở trên danh sách bảng thứ nhất.
Nhưng võ giả Linh Huyệt cảnh nhất trọng, lại có thể khiêu chiến thiên tài bảng thứ hai.
Dù sao, trong Nam Vân Đế Quốc, chiến thắng vượt cấp có không ít, quy củ như vậy, cũng vì tìm kiếm những thiên tài không giống bình thường kia.
Lâm Hiền Ngọc vừa định mở miệng từ chối, âm thanh Mục Vân lại vang lên.
- Chiến đấu thôi, đánh thì đánh thôi, có cái gì không dám?
Mục Vân phất tay không ngại nói:
- Là đệ nhất hộ vệ của ta, cũng không phải gọi không, thắng ngươi, dễ như trở bàn tay!
Nhìn thấy dáng vẻ phách lối của Mục Vân, mọi người chung quanh quả nhiên hận không thể đi lên đánh hắn một trận.
Gia hỏa này, tự mình không lên, để Lâm Hiền Ngọc xuất trận, lại đồng ý nhanh như vậy.
- Thiếu chủ, ta...
- Làm gì? Đánh không lại? Ta chính là tin tưởng ngươi, nhất định có thể thắng hắn, chỉ là Linh Huyệt cảnh đệ nhị trọng, không có gì phải sợ.
- Nhưng là Linh Huyệt cảnh đệ nhị trọng nha, không có gì lại sợ!
Nghe được câu này, phổi của Lâm Triết Vũ đều muốn tức đến nổ tung
Thời gian gần một tháng này, hắn đột phá đến Linh Huyệt cảnh nhị trọng, còn dốc lòng tu luyện, rốt cục lại lần nữa bay lên đến hạng thứ chín bảng thứ hai.
Thiên phú của hắn, ở Lâm gia, cũng không thua kém mấy quái vật kia.
Mục Vân cư nhiên lại khinh thường thị hắn, để một phế vật tiến lên đánh với hắn!
- Mời!
Lâm Triết Vũ tiêu sái xoay người một cái, đi lên trên lôi đài, cười nhìn hai người.
Mặc dù thắng Lâm Hiền Ngọc không tính là cái gì, nhưng để phế vật này nhận thức sự bất lực của mình, cũng là một loại hưởng thụ.
- Đi đi!
Mục Vân nhẹ gật đầu, tìm một nơi ngồi xuống, uống nước trà, thoải mái nhàn nhã.
Đối với chuyện này, Lâm Hiền Ngọc đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, đi lên lôi đài.
- Hừ, Lâm Hiền Ngọc, trước kia, ta chỉ biết ngươi là phế vật Lâm gia, chỉ là có chút tiếc hận cho ngươi mà thôi, nhưng bây giờ, ngươi chính là làm mất mặt Lâm gia, dám làm chó săn cho Mục gia, quả thực là vứt hết thể diện Lâm gia chúng ta.
- Hình như không có quan hệ gì với ngươi!
Lâm Hiền Ngọc chỉ đáp lại hắn một câu trả lời rất qua loa.
- Không quan hệ? Làm sao không quan hệ?
Lâm Hiền Ngọc cười nhạo nói:
- Ngươi làm mất mặt mình thì thôi, còn dính vào Lâm gia, là có quan hệ với Lâm Triết Vũ ta.
Lời nói rơi xuống, thân thể của Lâm Triết Vũ hơi cong, hai tay thành quyền, chân nguyên cuồn cuộn dao động trên hai tay của hắn, tụ lại trên hai tay của hắn.
Bước vào Linh Huyệt cảnh nhị trọng, mở huyệt Nội Quan, hiện nay cảnh giới và thực lực của hắn đã mạnh hơn trước đó rất nhiều.
Dù là Mục Vân hiện tại khẳng định cũng không phải là đối thủ của hắn!
Chỉ là một tên Lâm Hiền Ngọc, lại càng không cần phải nói.
- Kim Bằng Triển Sí (Kim Bằng giương cánh)!
Quát to một tiếng, hai tay của Lâm Triết Vũ mở ra, hai cánh tay với nửa phần trên của hắn, tích tụ chân nguyên nồng đậm, hình thành một tấm màng chân nguyên mỏng manh.
- Lâm Hiền Ngọc, một chiêu này của ta, Kim Bằng Triển Sí, ngươi xem như dùng hết tất cả vốn liếng, cũng không phá được, ngươi làm sao...
Vù...
Chỉ là, lời của Lâm Triết Vũ còn chưa nói xong, một thân ảnh như điện chớp, đánh thẳng tới.
Phịch một tiếng… Tiếng va chạm trầm thấp vang lên, hai thân ảnh ầm vang chạm vào nhau.
Phốc…
Lâm Triết Vũ phun ra một ngụm máu tươi, thân ảnh của hắn từ trên lôi đài trực tiếp lăn xuống tới dưới đất, chật vật lăn mấy vòng, cuối cùng mắt hắn trợn trắng lên, trực tiếp ngất đi.
- Cái này...
Trong chốc lát, chung quanh lôi đài, vô cùng yên tĩnh.
Một chiêu!
Lâm Hiền Ngọc dùng một chiêu đánh bại Lâm Triết Vũ!
Đây chính là thực lực của Lâm Hiền Ngọc?
Thiên tài mấy năm trước của Lâm gia, bây giờ hắn đã trở thành phế vật, làm sao lại trở nên mạnh như vậy?
- Thiếu chủ!
Lâm Hiền Ngọc đi xuống lôi đài, nhìn cũng không nhìn Lâm Triết Vũ một cái, đi đến sau lưng Mục Vân, đứng thẳng tắp như một cây lao.
- Đi thôi!
Nhìn thấy tên của Lâm Hiền Ngọc xuất hiện trên hạng thứ chín bảng thứ hai, Mục Vân mỉm cười, đứng dậy rời đi.
Đám người nhìn bóng lưng hai chủ tớ này rời đi, trong nháy mắt bọn hắn đã sôi trào lên
- Lâm Hiền Ngọc này không phải bị rút lấy huyết mạch sao? Tại sao lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?
- Ai nói không phải, một chiêu đánh thắng Lâm Triết Vũ, nói đùa cái gì vậy!
- Ngươi vừa mới thấy rõ hắn làm sao ra tay không? Ta cũng không thấy!
- Ta cũng không thấy được!
...
- Mục Vân, lại là ngươi!
Lâm Triết Vũ thấy Mục Vân, hắn tức giận không chỗ phát tiết.
- Đây là chuyện của Lâm gia ta, không quan hệ với ngươi, thế nào, ngươi cũng muốn thò một chân vào? Ngươi là thiếu tộc trưởng Mục gia, nhưng tay của ngươi duỗi cũng quá dài đi.
- Thế nào không liên quan đến ta?
Mục Vân nhìn Lâm Triết Vũ, hắn có chút hăng hái nói:
- Hiện tại, Lâm Hiền Ngọc là đệ nhất hộ vệ Mục Vân ta, chuyện của hắn tự nhiên là chuyện của ta, vừa rồi, là ngươi mắng hắn phế vật? Ta ghét nhất nghe hai chữ phế vật!
Cái gì?
Lâm Triết Vũ nghe được lời của Mục Vân, chỉ cảm thấy đầu mình có vấn đề.
Lâm Hiền Ngọc là phế vật, thế mà thành đệ nhất hộ vệ của Mục Vân?
- Đúng, ngươi nói cận vệ ta là phế vật, nhưng 'Phế vật' này lại là xếp vị trí thứ hai bảng thứ nhất Địa Tiên Bảng, còn lợi hại hơn so ngươi trước đó? Ta nhớ được hình như trước đó ngươi chỉ đứng vị trí thứ ba hay thứ hai kia mà?
Làm sao có thể!
Cho tới giờ khắc này, Lâm Triết Vũ mới vòng qua đám người, nhìn tấm bảng thứ hạng phía trên tường kia.
Đạo chủ bảng thứ nhất - Mục Vân, thứ hai - Lâm Hiền Ngọc!
Lâm Hiền Ngọc trở thành người đứng thứ hai trên bảng thứ nhất, đây chẳng phải là nói, Lâm Hiền Ngọc đã đạt đến cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng?
Phế vật này lại là Linh Huyệt cảnh nhất trọng?
Lâm Triết Vũ chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới cũng bắt đầu xoay tròn!
Đây là chuyện gì?
- Giả, đây nhất định là giả!
Lâm Triết Vũ khẽ nói:
- Mục Vân, lần trước, ngươi có thể đi ra từ trong Thông Tiên Đỉnh, ta đã hoài nghi, Thông Tiên Đỉnh là địa khí cực phẩm, mặc dù là bị tổn hại, nhưng cũng là địa khí, trên toàn bộ Thiên Vận đại lục còn là địa khí cực kì huyền diệu, trước đó không biết có bao nhiêu người bị mai táng trong đó, ngươi làm sao có thể từ trong đó đi ra!
- Hiện tại ngươi lại thành đạo chủ bảng thứ nhất, còn đẩy Lâm Hiền Ngọc lên vị trí thứ hai, đây nhất định đều là ngươi âm thầm điều khiển.
Nghe được lời này của Lâm Triết Vũ, mọi người chung quanh lại lộ ra thần sắc bất mãn.
Địa Tiên Bảng là loại vật công bằng bậc nào, đứng sau lưng Tụ Tiên các là Mạc Khánh Thiên Mạc đại sư, chính là luyện đan sư thất phẩm duy nhất của đế quốc.
Há có thể để cho hạng người như Lâm Triết Vũ chất vấn!
- Hừ, Lâm Hiền Ngọc, đã ngươi đột phá đến cấp bậc Linh Huyệt cảnh nhất trọng, vậy ngươi dám so với ta một trận sao?
Lâm Triết Vũ khẽ nói:
- Hiện tại ta là hạng thứ chín bảng thứ hai Địa Tiên Bảng, thắng ta, ngươi chính là hạng thứ chín, như thế nào? Có dám so với ta một trận hay không?
Mỗi một bảng xếp hạng ở Địa Tiên Bảng đều chiếu theo đẳng cấp Linh Huyệt cảnh.
Một khi tấn thăng đến Linh Huyệt cảnh nhị trọng, thì không thể đứng ở trên danh sách bảng thứ nhất.
Nhưng võ giả Linh Huyệt cảnh nhất trọng, lại có thể khiêu chiến thiên tài bảng thứ hai.
Dù sao, trong Nam Vân Đế Quốc, chiến thắng vượt cấp có không ít, quy củ như vậy, cũng vì tìm kiếm những thiên tài không giống bình thường kia.
Lâm Hiền Ngọc vừa định mở miệng từ chối, âm thanh Mục Vân lại vang lên.
- Chiến đấu thôi, đánh thì đánh thôi, có cái gì không dám?
Mục Vân phất tay không ngại nói:
- Là đệ nhất hộ vệ của ta, cũng không phải gọi không, thắng ngươi, dễ như trở bàn tay!
Nhìn thấy dáng vẻ phách lối của Mục Vân, mọi người chung quanh quả nhiên hận không thể đi lên đánh hắn một trận.
Gia hỏa này, tự mình không lên, để Lâm Hiền Ngọc xuất trận, lại đồng ý nhanh như vậy.
- Thiếu chủ, ta...
- Làm gì? Đánh không lại? Ta chính là tin tưởng ngươi, nhất định có thể thắng hắn, chỉ là Linh Huyệt cảnh đệ nhị trọng, không có gì phải sợ.
- Nhưng là Linh Huyệt cảnh đệ nhị trọng nha, không có gì lại sợ!
Nghe được câu này, phổi của Lâm Triết Vũ đều muốn tức đến nổ tung
Thời gian gần một tháng này, hắn đột phá đến Linh Huyệt cảnh nhị trọng, còn dốc lòng tu luyện, rốt cục lại lần nữa bay lên đến hạng thứ chín bảng thứ hai.
Thiên phú của hắn, ở Lâm gia, cũng không thua kém mấy quái vật kia.
Mục Vân cư nhiên lại khinh thường thị hắn, để một phế vật tiến lên đánh với hắn!
- Mời!
Lâm Triết Vũ tiêu sái xoay người một cái, đi lên trên lôi đài, cười nhìn hai người.
Mặc dù thắng Lâm Hiền Ngọc không tính là cái gì, nhưng để phế vật này nhận thức sự bất lực của mình, cũng là một loại hưởng thụ.
- Đi đi!
Mục Vân nhẹ gật đầu, tìm một nơi ngồi xuống, uống nước trà, thoải mái nhàn nhã.
Đối với chuyện này, Lâm Hiền Ngọc đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, đi lên lôi đài.
- Hừ, Lâm Hiền Ngọc, trước kia, ta chỉ biết ngươi là phế vật Lâm gia, chỉ là có chút tiếc hận cho ngươi mà thôi, nhưng bây giờ, ngươi chính là làm mất mặt Lâm gia, dám làm chó săn cho Mục gia, quả thực là vứt hết thể diện Lâm gia chúng ta.
- Hình như không có quan hệ gì với ngươi!
Lâm Hiền Ngọc chỉ đáp lại hắn một câu trả lời rất qua loa.
- Không quan hệ? Làm sao không quan hệ?
Lâm Hiền Ngọc cười nhạo nói:
- Ngươi làm mất mặt mình thì thôi, còn dính vào Lâm gia, là có quan hệ với Lâm Triết Vũ ta.
Lời nói rơi xuống, thân thể của Lâm Triết Vũ hơi cong, hai tay thành quyền, chân nguyên cuồn cuộn dao động trên hai tay của hắn, tụ lại trên hai tay của hắn.
Bước vào Linh Huyệt cảnh nhị trọng, mở huyệt Nội Quan, hiện nay cảnh giới và thực lực của hắn đã mạnh hơn trước đó rất nhiều.
Dù là Mục Vân hiện tại khẳng định cũng không phải là đối thủ của hắn!
Chỉ là một tên Lâm Hiền Ngọc, lại càng không cần phải nói.
- Kim Bằng Triển Sí (Kim Bằng giương cánh)!
Quát to một tiếng, hai tay của Lâm Triết Vũ mở ra, hai cánh tay với nửa phần trên của hắn, tích tụ chân nguyên nồng đậm, hình thành một tấm màng chân nguyên mỏng manh.
- Lâm Hiền Ngọc, một chiêu này của ta, Kim Bằng Triển Sí, ngươi xem như dùng hết tất cả vốn liếng, cũng không phá được, ngươi làm sao...
Vù...
Chỉ là, lời của Lâm Triết Vũ còn chưa nói xong, một thân ảnh như điện chớp, đánh thẳng tới.
Phịch một tiếng… Tiếng va chạm trầm thấp vang lên, hai thân ảnh ầm vang chạm vào nhau.
Phốc…
Lâm Triết Vũ phun ra một ngụm máu tươi, thân ảnh của hắn từ trên lôi đài trực tiếp lăn xuống tới dưới đất, chật vật lăn mấy vòng, cuối cùng mắt hắn trợn trắng lên, trực tiếp ngất đi.
- Cái này...
Trong chốc lát, chung quanh lôi đài, vô cùng yên tĩnh.
Một chiêu!
Lâm Hiền Ngọc dùng một chiêu đánh bại Lâm Triết Vũ!
Đây chính là thực lực của Lâm Hiền Ngọc?
Thiên tài mấy năm trước của Lâm gia, bây giờ hắn đã trở thành phế vật, làm sao lại trở nên mạnh như vậy?
- Thiếu chủ!
Lâm Hiền Ngọc đi xuống lôi đài, nhìn cũng không nhìn Lâm Triết Vũ một cái, đi đến sau lưng Mục Vân, đứng thẳng tắp như một cây lao.
- Đi thôi!
Nhìn thấy tên của Lâm Hiền Ngọc xuất hiện trên hạng thứ chín bảng thứ hai, Mục Vân mỉm cười, đứng dậy rời đi.
Đám người nhìn bóng lưng hai chủ tớ này rời đi, trong nháy mắt bọn hắn đã sôi trào lên
- Lâm Hiền Ngọc này không phải bị rút lấy huyết mạch sao? Tại sao lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?
- Ai nói không phải, một chiêu đánh thắng Lâm Triết Vũ, nói đùa cái gì vậy!
- Ngươi vừa mới thấy rõ hắn làm sao ra tay không? Ta cũng không thấy!
- Ta cũng không thấy được!
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.