Chương 146: Đến
Oa Ngưu Cuồng Bôn
06/12/2021
- Tốt, thật ra chờ ngươi đến là có một vấn đề muốn hỏi ngươi!
Cuối cùng Diệu đại sư bất đắc dĩ nói:
- Không ngờ ta thân là luyện đan sư thất phẩm lại có một ngày sẽ hỏi ngươi vấn đề, ha ha...
- Hỏi vấn đề có thể, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!
- Ồ? Xú tiểu tử, ngươi biết ta muốn hỏi vấn đề gì sao?
- Đáp án ở ngay trên tờ giấy này, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện!
Nói xong, Mục Vân lấy ra một tờ giấy, lung lay, thần bí cười nói.
- Không có vấn đề, điều kiện?
Mục Vân mỉm cười, nói:
- Điều kiện đơn giản, ta cần ngươi trợ giúp ta chiếu cố Dao nhi trong Thánh Đan tông, đảm bảo nàng an toàn trong ba năm.
Nghe được điều kiện này, Diệu Thiến nhíu mày.
- Điều kiện này, bằng vào luyện đan sư thất phẩm như ta, địa vị tại Thánh Đan tông đúng là bất phàm, thế nhưng...
- Đừng nóng vội, vấn đề của ngươi còn chưa hỏi, mà đáp án của ta, ngươi vẫn chưa nhìn?
Nói xong, Mục Vân cầm lấy một đùi gà, cười quay người rời khỏi.
Mở ra trang giấy Mục Vân lưu lại trên mặt bàn, thần sắc đục ngầu trong hai mắt Diệu đại sư dần dần tiêu tán, thay vào đó là chấn kinh.
- Hảo tiểu tử, đã sớm nhìn thấu trái tim lão phu.
Diệu Thiến cười khổ nói:
- Không ngờ bị hắn tính toán, nhưng ba năm, chẳng lẽ hắn muốn trong thời gian ba năm sẽ xông đến Thánh Đan tông cứu người?
Diệu Thiến nhịn không được cười lên.
Chỉ là sau khi cười xong, trên mặt Diệu Thiến lại lộ ra một vẻ mặt ngưng trọng.
- Đối với người khác mà nói, khả năng không thể nào, thế nhưng đối với hắn, ai có thể nói đúng được chứ....
Ngày thứ hai, sáng sớm, ngoài cửa Mục gia, xe ngựa lưu động.
Điêu gia và Uông gia bị hủy diệt, trong Bắc Vân thành chỉ còn lại Tần gia và Mục gia, hai đại gia tộc này không thể nghi ngờ sẽ chiếm cứ toàn bộ thực lực hiện có của Bắc Vân thành.
Một ngày này, Mục Vân muốn rời khỏi Bắc Vân thành.
Ngoài cửa lớn Mục gia, từng Thiết Vân sư toàn thân hỏa hồng, uy vũ đứng thẳng. Gần trăm võ giả toàn thân ngân giáp, ngạo nghễ đứng thẳng, nhìn kỹ lại, phần lớn những võ giả này là cảnh giới Linh Huyệt cảnh, thậm chí không thiếu Linh Huyệt cảnh ngũ trọng cảnh giới cường giả.
Chỗ cửa lớn Mục gia, một thanh niên mặc trường sam màu đen, tóc dài buộc lên, một luồng lọn tóc che chắn ở trước mắt, lộ ra nụ cười tà mị vừa sải bước ra.
- Tham kiến thiếu tộc trưởng!
Âm thanh phù phù phù vang lên, trong lúc nhất thời, đông đảo hộ vệ ngân giáp cùng kêu lên âm thanh, quỳ gối tại chỗ, cúi đầu xuống.
- Đứng lên đi!
Khoát tay áo, Mục Vân đi về phía trước.
Ở trước mặt hắn, là một Kim Thiết Vân Sư toàn thân huyết hồng.
Kim Thiết Vân Sư là dị chủng trong Thiết Vân sư, Thiết Vân sư đã không thuộc về yêu thú, mà là linh thú, bản thân đã sinh ra một tia linh trí.
Kim Thiết Vân Sư cường hãn hơn Thiết Vân sư.
Bình thường, trong chủng tộc một Thiết Vân sư sinh ra một Kim Thiết Vân Sư, cầm bầy Thiết Vân sư, chính là hội dùng cái này Kim Thiết Vân Sư làm thủ lĩnh.
Mục Vân đi thẳng về phía trước, phát hiện bên cạnh mỗi một Thiết Vân sư đều đứng một ngân giáp võ giả, mà duy chỉ có bên cạnh Kim Thiết Vân Sư này là không có một ai.
- Ồ? Muốn thi nghiệm ta sao?
Nhìn trong ánh mắt những ngân giáp võ giả xung quanh mang theo hương vị trêu tức, trong lòng Mục Vân cười lạnh.
Một bước đi đến trước mặt Kim Thiết Vân Sư kia, nhìn trên mặt Kim Thiết Vân Sư tràn đầy dữ tợn, hai tay trong tay áo Mục Vân, thấy lạnh cả người, dần dần dâng lên.
- Tiểu gia hỏa, đừng sợ!
Đi lên phía trước, bàn tay Mục Vân khẽ vuốt trên người Kim Thiết Vân Sư.
Một màn khiến người kinh ngạc xảy ra.
Lúc đầu, toàn thân Kim Thiết Vân Sư tràn đầy hỏa diễm, tràn ngập khí tức nóng bỏng táo bạo, trong nháy mắt giống như ăn câm đạn, hai mắt xuất hiện vẻ kinh khủng, thân thể đều là nhịn không được run rẩy.
Làm sao có thể!
Thấy cảnh này, mọi người đều kinh ngạc tại chỗ.
Thiết Vân sư là linh thú cấp một, ngang với một vị võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng, mà Kim Thiết Vân Sư chính là linh thú cấp ba, không ngờ lại sợ Mục Vân? Bọn hắn thế nhưng nghe nói, Mục Vân còn chưa đến Linh Huyệt cảnh.
- Sau này, thăm dò như vậy, ta không hi vọng xuất hiện trên người ta, dù sao, ta cũng là thiếu tộc trưởng!
- Vâng!
Mục Vân vừa dứt lời, tràng diện trở nên trở nên nghiêm nghị.
- Xuất phát!
Ra lệnh một tiếng, đội ngũ trăm người trùng điệp tiến lên.
Mục gia và Tần gia đã trở thành bá chủ Bắc Vân thành, hắn không cần lo lắng, mà về phần Tề Minh, Mặc Dương, hắn sớm đã có kế hoạch.
Diệu Thiến đại sư cũng mang theo Diệu Tiên Ngữ rời khỏi Bắc Vân thành, còn về việc đi đâu thì không ai biết, nhưng Mục Vân lại rõ ràng.
Là lúc rời khỏi Bắc Vân thành để kiến thức cường giả chân chính một chút.
Cùng lúc đó, Nam Vân thành, Mục gia.
Mục gia thân là một trong tứ đại gia tộc của Nam Vân Đế Quốc, bản tông đặt tại đô thành Nam Vân Đế Quốc - Nam Vân thành.
Mục gia chiếm diện tích ngàn mẫu, ở trong Nam Vân thành quả thực là một tòa thành trong thành, kiến trúc uy vũ hùng tráng, khắp nơi có thể thấy được.
Toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, hoàng thất, Mục gia, Lâm gia, Tiêu gia, Cổ gia, xem như ngũ đại thế lực.
Hoàng thất nói là nắm Nam Vân Đế Quốc trong tay, thế nhưng là ai cũng hiểu rõ, Nam Vân Đế Quốc là năm quái vật khổng lồ này cùng nhau chưởng khống chế ước.
Giờ phút này, một đình viện trong phủ đệ Mục gia, hai bóng người đang ngồi bên cạnh một cái bàn đá.
Một người trong đó mặc một bộ đồ tơ lụa, đầu đội búi tóc, tay mang Ngọc Hoàn, trong lúc phất tay cũng cho người ta một loại cảm giác khí chất ung dung hoa quý.
Mà đối diện hắn là một thanh niên hoảng hai bốn hai lăm tuổi.
Thanh niên mặc một bộ võ phục màu lam, dáng người mạnh mẽ, diện mạo giống cô gái đối diện đến bảy tám phần.
- Mẫu thân, phụ thân lập con tư sinh Mục Vân làm thiếu tộc trưởng, mà lại đón từ cái nơi Bắc Vân thành kia trở về, rốt cuộc là ý gì?
Thanh niên đột nhiên mở miệng nói.
- Thậm Danh, mẫu thân đã nói với ngươi bao nhiêu lần, gặp phải chuyện gì cũng không nên gấp gáp, ngươi xem bộ dáng ngươi bây giờ một chút đi? Mục Vân kia còn chưa tới tộc, ngươi đã cấp thiết như vậy, nếu hắn thật sự là đến, sợ là ngươi sẽ thành kiến bò trên chảo nóng.
- Nương, ta có thể không vội sao?
Mục Thậm Danh nhịn không được nói:
- Ý tứ của cha đã rất rõ ràng, lập Mục Vân làm thiếu tộc trưởng, vậy sau này Mục tộc lớn như vậy, không phải sẽ giao đến trên tay hắn, ta cũng không nguyện ý.
- Không nguyện ý cũng không phải do ngươi!
Trung niên vận phụ đáp:
- Chỉ sợ Nhị Phòng và Tam Phương cũng sớm đã nhịn không được, ngươi gấp cái gì?
- Thế nhưng nương ơi, ngài chính là đại phu nhân, vị trí thiếu tộc trưởng này thao đạo lý hẳn là của Mục Thậm Danh ta mới đúng!
Nghe thấy lời này, trung niên vận phụ lắc đầu, nói:
- Phụ thân ngươi không phải loại người dựa vào hình thức, năm đó sở dĩ hắn có thể trở thành tộc trưởng Mục gia chính là bởi vì hắn không bám vào một khuôn mẫu, mà Mục gia dưới tay hắn trong vòng ngắn ngủi không đến hai mươi năm đã trở thành một trong ngũ đại thế lực của Nam Vân Đế Quốc, phụ thân ngươi không thể thiếu kiến thức và quả quyết, nhớ lấy, đến bất kỳ lúc nào cũng không thể quên phụ thân ngươi cường đại.
Cuối cùng Diệu đại sư bất đắc dĩ nói:
- Không ngờ ta thân là luyện đan sư thất phẩm lại có một ngày sẽ hỏi ngươi vấn đề, ha ha...
- Hỏi vấn đề có thể, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!
- Ồ? Xú tiểu tử, ngươi biết ta muốn hỏi vấn đề gì sao?
- Đáp án ở ngay trên tờ giấy này, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện!
Nói xong, Mục Vân lấy ra một tờ giấy, lung lay, thần bí cười nói.
- Không có vấn đề, điều kiện?
Mục Vân mỉm cười, nói:
- Điều kiện đơn giản, ta cần ngươi trợ giúp ta chiếu cố Dao nhi trong Thánh Đan tông, đảm bảo nàng an toàn trong ba năm.
Nghe được điều kiện này, Diệu Thiến nhíu mày.
- Điều kiện này, bằng vào luyện đan sư thất phẩm như ta, địa vị tại Thánh Đan tông đúng là bất phàm, thế nhưng...
- Đừng nóng vội, vấn đề của ngươi còn chưa hỏi, mà đáp án của ta, ngươi vẫn chưa nhìn?
Nói xong, Mục Vân cầm lấy một đùi gà, cười quay người rời khỏi.
Mở ra trang giấy Mục Vân lưu lại trên mặt bàn, thần sắc đục ngầu trong hai mắt Diệu đại sư dần dần tiêu tán, thay vào đó là chấn kinh.
- Hảo tiểu tử, đã sớm nhìn thấu trái tim lão phu.
Diệu Thiến cười khổ nói:
- Không ngờ bị hắn tính toán, nhưng ba năm, chẳng lẽ hắn muốn trong thời gian ba năm sẽ xông đến Thánh Đan tông cứu người?
Diệu Thiến nhịn không được cười lên.
Chỉ là sau khi cười xong, trên mặt Diệu Thiến lại lộ ra một vẻ mặt ngưng trọng.
- Đối với người khác mà nói, khả năng không thể nào, thế nhưng đối với hắn, ai có thể nói đúng được chứ....
Ngày thứ hai, sáng sớm, ngoài cửa Mục gia, xe ngựa lưu động.
Điêu gia và Uông gia bị hủy diệt, trong Bắc Vân thành chỉ còn lại Tần gia và Mục gia, hai đại gia tộc này không thể nghi ngờ sẽ chiếm cứ toàn bộ thực lực hiện có của Bắc Vân thành.
Một ngày này, Mục Vân muốn rời khỏi Bắc Vân thành.
Ngoài cửa lớn Mục gia, từng Thiết Vân sư toàn thân hỏa hồng, uy vũ đứng thẳng. Gần trăm võ giả toàn thân ngân giáp, ngạo nghễ đứng thẳng, nhìn kỹ lại, phần lớn những võ giả này là cảnh giới Linh Huyệt cảnh, thậm chí không thiếu Linh Huyệt cảnh ngũ trọng cảnh giới cường giả.
Chỗ cửa lớn Mục gia, một thanh niên mặc trường sam màu đen, tóc dài buộc lên, một luồng lọn tóc che chắn ở trước mắt, lộ ra nụ cười tà mị vừa sải bước ra.
- Tham kiến thiếu tộc trưởng!
Âm thanh phù phù phù vang lên, trong lúc nhất thời, đông đảo hộ vệ ngân giáp cùng kêu lên âm thanh, quỳ gối tại chỗ, cúi đầu xuống.
- Đứng lên đi!
Khoát tay áo, Mục Vân đi về phía trước.
Ở trước mặt hắn, là một Kim Thiết Vân Sư toàn thân huyết hồng.
Kim Thiết Vân Sư là dị chủng trong Thiết Vân sư, Thiết Vân sư đã không thuộc về yêu thú, mà là linh thú, bản thân đã sinh ra một tia linh trí.
Kim Thiết Vân Sư cường hãn hơn Thiết Vân sư.
Bình thường, trong chủng tộc một Thiết Vân sư sinh ra một Kim Thiết Vân Sư, cầm bầy Thiết Vân sư, chính là hội dùng cái này Kim Thiết Vân Sư làm thủ lĩnh.
Mục Vân đi thẳng về phía trước, phát hiện bên cạnh mỗi một Thiết Vân sư đều đứng một ngân giáp võ giả, mà duy chỉ có bên cạnh Kim Thiết Vân Sư này là không có một ai.
- Ồ? Muốn thi nghiệm ta sao?
Nhìn trong ánh mắt những ngân giáp võ giả xung quanh mang theo hương vị trêu tức, trong lòng Mục Vân cười lạnh.
Một bước đi đến trước mặt Kim Thiết Vân Sư kia, nhìn trên mặt Kim Thiết Vân Sư tràn đầy dữ tợn, hai tay trong tay áo Mục Vân, thấy lạnh cả người, dần dần dâng lên.
- Tiểu gia hỏa, đừng sợ!
Đi lên phía trước, bàn tay Mục Vân khẽ vuốt trên người Kim Thiết Vân Sư.
Một màn khiến người kinh ngạc xảy ra.
Lúc đầu, toàn thân Kim Thiết Vân Sư tràn đầy hỏa diễm, tràn ngập khí tức nóng bỏng táo bạo, trong nháy mắt giống như ăn câm đạn, hai mắt xuất hiện vẻ kinh khủng, thân thể đều là nhịn không được run rẩy.
Làm sao có thể!
Thấy cảnh này, mọi người đều kinh ngạc tại chỗ.
Thiết Vân sư là linh thú cấp một, ngang với một vị võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng, mà Kim Thiết Vân Sư chính là linh thú cấp ba, không ngờ lại sợ Mục Vân? Bọn hắn thế nhưng nghe nói, Mục Vân còn chưa đến Linh Huyệt cảnh.
- Sau này, thăm dò như vậy, ta không hi vọng xuất hiện trên người ta, dù sao, ta cũng là thiếu tộc trưởng!
- Vâng!
Mục Vân vừa dứt lời, tràng diện trở nên trở nên nghiêm nghị.
- Xuất phát!
Ra lệnh một tiếng, đội ngũ trăm người trùng điệp tiến lên.
Mục gia và Tần gia đã trở thành bá chủ Bắc Vân thành, hắn không cần lo lắng, mà về phần Tề Minh, Mặc Dương, hắn sớm đã có kế hoạch.
Diệu Thiến đại sư cũng mang theo Diệu Tiên Ngữ rời khỏi Bắc Vân thành, còn về việc đi đâu thì không ai biết, nhưng Mục Vân lại rõ ràng.
Là lúc rời khỏi Bắc Vân thành để kiến thức cường giả chân chính một chút.
Cùng lúc đó, Nam Vân thành, Mục gia.
Mục gia thân là một trong tứ đại gia tộc của Nam Vân Đế Quốc, bản tông đặt tại đô thành Nam Vân Đế Quốc - Nam Vân thành.
Mục gia chiếm diện tích ngàn mẫu, ở trong Nam Vân thành quả thực là một tòa thành trong thành, kiến trúc uy vũ hùng tráng, khắp nơi có thể thấy được.
Toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, hoàng thất, Mục gia, Lâm gia, Tiêu gia, Cổ gia, xem như ngũ đại thế lực.
Hoàng thất nói là nắm Nam Vân Đế Quốc trong tay, thế nhưng là ai cũng hiểu rõ, Nam Vân Đế Quốc là năm quái vật khổng lồ này cùng nhau chưởng khống chế ước.
Giờ phút này, một đình viện trong phủ đệ Mục gia, hai bóng người đang ngồi bên cạnh một cái bàn đá.
Một người trong đó mặc một bộ đồ tơ lụa, đầu đội búi tóc, tay mang Ngọc Hoàn, trong lúc phất tay cũng cho người ta một loại cảm giác khí chất ung dung hoa quý.
Mà đối diện hắn là một thanh niên hoảng hai bốn hai lăm tuổi.
Thanh niên mặc một bộ võ phục màu lam, dáng người mạnh mẽ, diện mạo giống cô gái đối diện đến bảy tám phần.
- Mẫu thân, phụ thân lập con tư sinh Mục Vân làm thiếu tộc trưởng, mà lại đón từ cái nơi Bắc Vân thành kia trở về, rốt cuộc là ý gì?
Thanh niên đột nhiên mở miệng nói.
- Thậm Danh, mẫu thân đã nói với ngươi bao nhiêu lần, gặp phải chuyện gì cũng không nên gấp gáp, ngươi xem bộ dáng ngươi bây giờ một chút đi? Mục Vân kia còn chưa tới tộc, ngươi đã cấp thiết như vậy, nếu hắn thật sự là đến, sợ là ngươi sẽ thành kiến bò trên chảo nóng.
- Nương, ta có thể không vội sao?
Mục Thậm Danh nhịn không được nói:
- Ý tứ của cha đã rất rõ ràng, lập Mục Vân làm thiếu tộc trưởng, vậy sau này Mục tộc lớn như vậy, không phải sẽ giao đến trên tay hắn, ta cũng không nguyện ý.
- Không nguyện ý cũng không phải do ngươi!
Trung niên vận phụ đáp:
- Chỉ sợ Nhị Phòng và Tam Phương cũng sớm đã nhịn không được, ngươi gấp cái gì?
- Thế nhưng nương ơi, ngài chính là đại phu nhân, vị trí thiếu tộc trưởng này thao đạo lý hẳn là của Mục Thậm Danh ta mới đúng!
Nghe thấy lời này, trung niên vận phụ lắc đầu, nói:
- Phụ thân ngươi không phải loại người dựa vào hình thức, năm đó sở dĩ hắn có thể trở thành tộc trưởng Mục gia chính là bởi vì hắn không bám vào một khuôn mẫu, mà Mục gia dưới tay hắn trong vòng ngắn ngủi không đến hai mươi năm đã trở thành một trong ngũ đại thế lực của Nam Vân Đế Quốc, phụ thân ngươi không thể thiếu kiến thức và quả quyết, nhớ lấy, đến bất kỳ lúc nào cũng không thể quên phụ thân ngươi cường đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.