Chương 93: Gia Tộc Xảy Ra Chuyện
Oa Ngưu Cuồng Bôn
28/11/2021
Nhìn thân ảnh Mục Vân rời đi, mấy người còn lại trong tửu lâu hai mặt nhìn nhau.
Chỉ là đoạn thời gian gần đây, bọn hắn cũng hiểu rõ tính cách của Mục Vân, nói một không hai!
Nếu như bọn hắn thật tự mình đi Phong Lĩnh động, Mục Vân tuyệt đối sẽ không tự mình luyện đan, cứu chữa cho phụ thân Tề Minh.
Bây giờ, toàn bộ Bắc Vân thành, ngay cả phụ thân Diệu Tiên Ngữ đều không có cách, chỉ có Mục Vân có biện pháp, lỡ như Mục đạo sư thật không cho luyện đan, vậy thì xong đời!
- Tề Minh, ngươi không cần lo lắng, Mục Vân sẽ giải quyết cho ngươi
Tần Mộng Dao thấy Tề Minh đứng sững sờ tại chỗ, trong lòng nàng nói không nên lời, an ủi.
- Ừm, ta biết!
Tề Minh tự nhiên hiểu, Mục Vân làm như thế vì để hắn không muốn hắn hành động không suy nghĩ, đi đến nơi mạo hiểm.
Trên đường phố, Mục Vân buồn bực ngán ngẩm đi trên đường.
Thật ra, đối với tật chân của Tề Ngự Phong phụ thân Tề Minh, hắn cũng không phải không có biện pháp.
Hắn biết được rất nhiều đơn thuốc, tùy tiện lấy ra một phương pháp luyện chế đan dược, đều có thể chữa khỏi Tề Ngự Phong.
Chỉ là, ở Bắc Vân thành nhỏ bé này, hắn có đan phương, nhưng dược liệu hắn lại là không có.
Những ngày qua, hắn cũng tự mình đi tìm hiểu, chỉ là có vào dược liệu đan dược cần thiết, Bắc Vân thành căn bản không người nào biết được.
Cũng may có một loại đan dược, có thể tìm được dược liệu ở Bắc Vân thành, đó chính là Phong Linh Đan!
Phong Linh Đan là dược liệu để phong bế kinh mạch võ giả, vốn là độc đan, nhưng đối với thương thế phụ thân Tề Minh có thể nói là đan dược thần kỳ.
Quan trọng hơn là, trong đầu óc hắn còn có một loại đan dược.
Trúc Linh Đan!
Hai chân của Tề Ngự Phong vốn đã bị tàn phế lâu năm, chẳng bằng chặt hết hoàn toàn, sau khi chặt hết rồi lại xây lại, một lần nữa đả thông kinh mạch.
Mà tác dụng của Trúc Linh Đan không chỉ có nhiêu đây.
Dù sao, đan dược Trúc Linh Đan này cũng sinh ra từ Tru Tiên đồ.
Thanh Khuyết Kiếm và Bổ Thiên Kiếm Đạo đã chứng minh, võ kỹ và phương pháp luyện khí trong Tru Tiên đồ đều rất mạnh mẽ, viên Trúc Linh Đan này tất nhiên cũng sẽ không để Mục Vân thất vọng.
Mà Trúc Linh Đan có thể giúp võ giả một lần nữa đả thông kinh mạch huyệt khiếu, một khi Tề Ngự Phong đứng lên lần nữa, bước vào cảnh giới Linh Khiếu thập trọng, chỉ sợ còn sẽ nhận được vô số chỗ tốt.
- Phong Lĩnh động... Xem ra có thời gian, ta phải đi một chuyến!
Nguy hiểm trong Phong Lĩnh động, Mục Vân không phải không biết, chỉ là dù có hiểm nguy, hắn vẫn phải đi vào.
Lời hứa ngàn vàng, huống chi là đối với đệ tử của mình.
- Xem ra đã đến lúc về nhà một chuyến!
Gần một tháng này, Mục Vân vẫn luôn chuẩn bị cho chuyện tấn thăng đạo sư trung cấp, hiện tại cuối cùng hắn đã giải quyết xong.
Chỉ là không biết trong gia tộc, đến cùng một tháng qua, tình huống như thế nào.
Chỉ sợ Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão vì chuyện của huynh đệ Mục Lang, sớm đã muốn lật trời.
Nhưng thời gian một tháng, nghĩa phụ đều không có sai người đến tìm mình, xem ra chuyện này cũng không có gây nên sóng gió quá lớn.
Dạo chơi đi đến cổng lớn bên ngoài Mục gia, trong lòng Mục Vân đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm bất thường.
Giờ phút này, ngoài cửa lớn Mục gia, bốn đạo thân ảnh đứng thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hiên ngang.
Nhìn kỹ lại, bốn người này toàn bộ đều là võ giả lục trọng Ngưng Mạch cảnh.
Chuyện này rất kỳ quái.
Trước đó, thủ vệ đại môn Mục gia chỉ có hai người, đều là võ giả có cảnh giới ngũ trọng Ngưng Khí cảnh.
Dù sao Mục gia là một trong bốn gia tộc lớn ở Bắc Vân thành, sẽ không có người quấy rối, cũng không đến nỗi an bài nhiều thủ vệ canh gác đại môn.
Nếu như có người xông vào, chỉ sợ vừa mới tiến vào cổng lớn đã bị cường giả ẩn nấp đập thành ngớ ngẩn.
- Dừng lại!
Bốn tên thủ vệ nhìn thấy Mục Vân đi thẳng tới cửa chính, bọn hắn đều trước bước lên một bước, đột nhiên quát.
- Các ngươi làm cái gì?
Mục Vân nhướng mày, trong lòng hắn bốc lên lửa giận, một tháng không trở về, những thủ vệ này ngay cả hắn cũng không biết.
- Không làm gì, phụng mệnh của Đại trưởng lão, người không có phận sự, không được đi vào Mục phủ!
Người không có phận sự?
Mục Vân cười ha ha, lời này có rất nhiều ý nghĩa.
Mục Vân hắn lại trở thành người không có phận sự đi vào Mục gia.
- Cút đi!
- Ừm?
Bốn tên thủ vệ nghe được lời của Mục Vân, bọn hắn biến sắc, đồng thời giơ lên trường thương trong tay, mũi thương trực tiếp nhắm ngay vào Mục Vân, bộ dáng của bọn hắn là một lời không hợp, lập tức xuất thủ.
- Ha ha... Như thế rất thú vị, Mục Vân ta về nhà, còn bị người ngoài ngăn lại, ta lại muốn nhìn xem, các ngươi ai có thể cản ta!
Lời nói vừa rơi xuống, Mục Vân vừa sải bước ra.
- Lên!
Bọn hắn nhìn thấy Mục Vân xông vào, bốn người hai bên thoáng liếc mắt nhau, đồng thời ra thương.
- Toái Ấn!
Một bước tiến lên trước, ở giữa hai tay, bốn đạo Toái Ấn ầm vang đánh ra, âm thanh phanh phanh phanh vang lên, bốn đạo thân ảnh nhất thời ngã xuống đất, hôn mê.
Thời gian một tháng, hắn ở trong học viện, trong gia tộc, nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
Tiến nhập vào trong nội viện, lôi kéo một tên hạ nhân, Mục Vân mở miệng nói:
- Tộc trưởng ở đâu?
- Tộc trưởng... Tộc trưởng thân bị bệnh nặng, nằm trên giường nghỉ ngơi...
Thân bị bệnh nặng!
Nghe được câu này, Mục Vân lập tức nổi trận lôi đình.
Nghĩa phụ bị bệnh nặng, trong gia tộc thế mà không người nào thông báo cho hắn, càng thêm đáng ghét là, toàn bộ Mục phủ rõ ràng bị phong tỏa.
Có người không muốn để lộ tin tức.
Không cần nghĩ, Mục Vân đều biết, người này sẽ là ai!
Hắn trực tiếp đi vào bên ngoài viện lạc của nghĩa phụ, quả nhiên, giờ phút này bên ngoài viện, có đứng bốn tên võ giả thân thể trạng cường tráng.
Bốn người đều là nhục thể thập trọng Tụ Khiếu cảnh, người mặc giáp bạc, uy vũ bất phàm, như bốn cây lao, đứng thẳng tắp ngay thẳng.
- Dừng lại!
Bốn người này nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, bước lên một bước, lần nữa ngăn Mục Vân ở bên ngoài viện.
- Các ngươi muốn làm phản sao? Ta là con tộc trưởng, hiện tại muốn đi thăm phụ thân ta, các ngươi dựa vào cái gì cản ta?
Mục Vân giọng trầm thấp nói.
Chuyện này rõ ràng là phía sau có người giở trò.
Trong khoảng thời gian, hắn không có ở đây, nhất định đã xảy ra chuyện.
- Ha ha... Mục Vân, ngươi là tử tôn bất hiếu, còn biết trở về!
Ngay vào giờ phút này, một tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên.
Đại trưởng lão Mục Phong Nguyên, nhị trưởng lão Mục Phong Thanh, mấy người bọn hắn đột nhiên xuất hiện, nhìn Mục Vân, tràn ngập dữ tợn.
Nhất là đại trưởng lão, thời điểm hắn nhìn thấy Mục Vân, hận không thể lập tức nhào tới trước, xé nát hắn.
- Ta bất hiếu, mặc kệ lời của đại trưởng lão ngài, hiện tại ta muốn gặp phụ thân ta, đại trưởng lão, ngươi cũng không có quyền ngăn cản? Mà lại, phụ thân là tộc trưởng, ngươi vận dụng người của mình, giam lỏng tộc trưởng, là đạo lý gì?
- Giam lỏng?
Đại trưởng lão cười ha ha một tiếng nói:
- Mục Vân, ta nói ngươi bất hiếu, ngươi còn không thừa nhận, nửa tháng trước đó, tộc trưởng thân bị bệnh nặng, hiện tại hắn không cách nào xử lý sự vụ trong tộc, ta vì muốn cân nhắc an toàn cho tộc trưởng, mới tăng thêm người bảo vệ hắn!
Chỉ là đoạn thời gian gần đây, bọn hắn cũng hiểu rõ tính cách của Mục Vân, nói một không hai!
Nếu như bọn hắn thật tự mình đi Phong Lĩnh động, Mục Vân tuyệt đối sẽ không tự mình luyện đan, cứu chữa cho phụ thân Tề Minh.
Bây giờ, toàn bộ Bắc Vân thành, ngay cả phụ thân Diệu Tiên Ngữ đều không có cách, chỉ có Mục Vân có biện pháp, lỡ như Mục đạo sư thật không cho luyện đan, vậy thì xong đời!
- Tề Minh, ngươi không cần lo lắng, Mục Vân sẽ giải quyết cho ngươi
Tần Mộng Dao thấy Tề Minh đứng sững sờ tại chỗ, trong lòng nàng nói không nên lời, an ủi.
- Ừm, ta biết!
Tề Minh tự nhiên hiểu, Mục Vân làm như thế vì để hắn không muốn hắn hành động không suy nghĩ, đi đến nơi mạo hiểm.
Trên đường phố, Mục Vân buồn bực ngán ngẩm đi trên đường.
Thật ra, đối với tật chân của Tề Ngự Phong phụ thân Tề Minh, hắn cũng không phải không có biện pháp.
Hắn biết được rất nhiều đơn thuốc, tùy tiện lấy ra một phương pháp luyện chế đan dược, đều có thể chữa khỏi Tề Ngự Phong.
Chỉ là, ở Bắc Vân thành nhỏ bé này, hắn có đan phương, nhưng dược liệu hắn lại là không có.
Những ngày qua, hắn cũng tự mình đi tìm hiểu, chỉ là có vào dược liệu đan dược cần thiết, Bắc Vân thành căn bản không người nào biết được.
Cũng may có một loại đan dược, có thể tìm được dược liệu ở Bắc Vân thành, đó chính là Phong Linh Đan!
Phong Linh Đan là dược liệu để phong bế kinh mạch võ giả, vốn là độc đan, nhưng đối với thương thế phụ thân Tề Minh có thể nói là đan dược thần kỳ.
Quan trọng hơn là, trong đầu óc hắn còn có một loại đan dược.
Trúc Linh Đan!
Hai chân của Tề Ngự Phong vốn đã bị tàn phế lâu năm, chẳng bằng chặt hết hoàn toàn, sau khi chặt hết rồi lại xây lại, một lần nữa đả thông kinh mạch.
Mà tác dụng của Trúc Linh Đan không chỉ có nhiêu đây.
Dù sao, đan dược Trúc Linh Đan này cũng sinh ra từ Tru Tiên đồ.
Thanh Khuyết Kiếm và Bổ Thiên Kiếm Đạo đã chứng minh, võ kỹ và phương pháp luyện khí trong Tru Tiên đồ đều rất mạnh mẽ, viên Trúc Linh Đan này tất nhiên cũng sẽ không để Mục Vân thất vọng.
Mà Trúc Linh Đan có thể giúp võ giả một lần nữa đả thông kinh mạch huyệt khiếu, một khi Tề Ngự Phong đứng lên lần nữa, bước vào cảnh giới Linh Khiếu thập trọng, chỉ sợ còn sẽ nhận được vô số chỗ tốt.
- Phong Lĩnh động... Xem ra có thời gian, ta phải đi một chuyến!
Nguy hiểm trong Phong Lĩnh động, Mục Vân không phải không biết, chỉ là dù có hiểm nguy, hắn vẫn phải đi vào.
Lời hứa ngàn vàng, huống chi là đối với đệ tử của mình.
- Xem ra đã đến lúc về nhà một chuyến!
Gần một tháng này, Mục Vân vẫn luôn chuẩn bị cho chuyện tấn thăng đạo sư trung cấp, hiện tại cuối cùng hắn đã giải quyết xong.
Chỉ là không biết trong gia tộc, đến cùng một tháng qua, tình huống như thế nào.
Chỉ sợ Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão vì chuyện của huynh đệ Mục Lang, sớm đã muốn lật trời.
Nhưng thời gian một tháng, nghĩa phụ đều không có sai người đến tìm mình, xem ra chuyện này cũng không có gây nên sóng gió quá lớn.
Dạo chơi đi đến cổng lớn bên ngoài Mục gia, trong lòng Mục Vân đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm bất thường.
Giờ phút này, ngoài cửa lớn Mục gia, bốn đạo thân ảnh đứng thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hiên ngang.
Nhìn kỹ lại, bốn người này toàn bộ đều là võ giả lục trọng Ngưng Mạch cảnh.
Chuyện này rất kỳ quái.
Trước đó, thủ vệ đại môn Mục gia chỉ có hai người, đều là võ giả có cảnh giới ngũ trọng Ngưng Khí cảnh.
Dù sao Mục gia là một trong bốn gia tộc lớn ở Bắc Vân thành, sẽ không có người quấy rối, cũng không đến nỗi an bài nhiều thủ vệ canh gác đại môn.
Nếu như có người xông vào, chỉ sợ vừa mới tiến vào cổng lớn đã bị cường giả ẩn nấp đập thành ngớ ngẩn.
- Dừng lại!
Bốn tên thủ vệ nhìn thấy Mục Vân đi thẳng tới cửa chính, bọn hắn đều trước bước lên một bước, đột nhiên quát.
- Các ngươi làm cái gì?
Mục Vân nhướng mày, trong lòng hắn bốc lên lửa giận, một tháng không trở về, những thủ vệ này ngay cả hắn cũng không biết.
- Không làm gì, phụng mệnh của Đại trưởng lão, người không có phận sự, không được đi vào Mục phủ!
Người không có phận sự?
Mục Vân cười ha ha, lời này có rất nhiều ý nghĩa.
Mục Vân hắn lại trở thành người không có phận sự đi vào Mục gia.
- Cút đi!
- Ừm?
Bốn tên thủ vệ nghe được lời của Mục Vân, bọn hắn biến sắc, đồng thời giơ lên trường thương trong tay, mũi thương trực tiếp nhắm ngay vào Mục Vân, bộ dáng của bọn hắn là một lời không hợp, lập tức xuất thủ.
- Ha ha... Như thế rất thú vị, Mục Vân ta về nhà, còn bị người ngoài ngăn lại, ta lại muốn nhìn xem, các ngươi ai có thể cản ta!
Lời nói vừa rơi xuống, Mục Vân vừa sải bước ra.
- Lên!
Bọn hắn nhìn thấy Mục Vân xông vào, bốn người hai bên thoáng liếc mắt nhau, đồng thời ra thương.
- Toái Ấn!
Một bước tiến lên trước, ở giữa hai tay, bốn đạo Toái Ấn ầm vang đánh ra, âm thanh phanh phanh phanh vang lên, bốn đạo thân ảnh nhất thời ngã xuống đất, hôn mê.
Thời gian một tháng, hắn ở trong học viện, trong gia tộc, nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
Tiến nhập vào trong nội viện, lôi kéo một tên hạ nhân, Mục Vân mở miệng nói:
- Tộc trưởng ở đâu?
- Tộc trưởng... Tộc trưởng thân bị bệnh nặng, nằm trên giường nghỉ ngơi...
Thân bị bệnh nặng!
Nghe được câu này, Mục Vân lập tức nổi trận lôi đình.
Nghĩa phụ bị bệnh nặng, trong gia tộc thế mà không người nào thông báo cho hắn, càng thêm đáng ghét là, toàn bộ Mục phủ rõ ràng bị phong tỏa.
Có người không muốn để lộ tin tức.
Không cần nghĩ, Mục Vân đều biết, người này sẽ là ai!
Hắn trực tiếp đi vào bên ngoài viện lạc của nghĩa phụ, quả nhiên, giờ phút này bên ngoài viện, có đứng bốn tên võ giả thân thể trạng cường tráng.
Bốn người đều là nhục thể thập trọng Tụ Khiếu cảnh, người mặc giáp bạc, uy vũ bất phàm, như bốn cây lao, đứng thẳng tắp ngay thẳng.
- Dừng lại!
Bốn người này nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, bước lên một bước, lần nữa ngăn Mục Vân ở bên ngoài viện.
- Các ngươi muốn làm phản sao? Ta là con tộc trưởng, hiện tại muốn đi thăm phụ thân ta, các ngươi dựa vào cái gì cản ta?
Mục Vân giọng trầm thấp nói.
Chuyện này rõ ràng là phía sau có người giở trò.
Trong khoảng thời gian, hắn không có ở đây, nhất định đã xảy ra chuyện.
- Ha ha... Mục Vân, ngươi là tử tôn bất hiếu, còn biết trở về!
Ngay vào giờ phút này, một tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên.
Đại trưởng lão Mục Phong Nguyên, nhị trưởng lão Mục Phong Thanh, mấy người bọn hắn đột nhiên xuất hiện, nhìn Mục Vân, tràn ngập dữ tợn.
Nhất là đại trưởng lão, thời điểm hắn nhìn thấy Mục Vân, hận không thể lập tức nhào tới trước, xé nát hắn.
- Ta bất hiếu, mặc kệ lời của đại trưởng lão ngài, hiện tại ta muốn gặp phụ thân ta, đại trưởng lão, ngươi cũng không có quyền ngăn cản? Mà lại, phụ thân là tộc trưởng, ngươi vận dụng người của mình, giam lỏng tộc trưởng, là đạo lý gì?
- Giam lỏng?
Đại trưởng lão cười ha ha một tiếng nói:
- Mục Vân, ta nói ngươi bất hiếu, ngươi còn không thừa nhận, nửa tháng trước đó, tộc trưởng thân bị bệnh nặng, hiện tại hắn không cách nào xử lý sự vụ trong tộc, ta vì muốn cân nhắc an toàn cho tộc trưởng, mới tăng thêm người bảo vệ hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.