Chương 143: Khởi Tử Hoàn Sinh
Oa Ngưu Cuồng Bôn
06/12/2021
Trước mắt hắn có thể xác định hai tác dụng lớn của Tru Tiên Đồ.
Một chính là nó có thể tản xuất ra thần lực, mà thần lực cho dù là ở Ngàn Vạn Đại Thế Giới, cũng cơ hồ chưa từng xuất hiện.
Hai chính là bảo tàng cuồn cuộn mênh mông, vô số bảo bối như thế, đủ loại kiểu dáng, Mục Vân không chút nghi ngờ, dù ở toàn bộ Ngàn Vạn Đại Thế Giới cộng lại, cũng ít hơn so với nơi này.
Chỉ là, mặc dù hai tác dụng này nghe rất động lòng người, nhưng lại không thể vẹn toàn.
Điểm thứ nhất, thần lực xuất hiện, như một quy củ tồn tại, trước đó Mục Vân đột phá, chỉ có chân nguyên chảy ra, mà cũng không phải thần lực. Khác biệt giữa hai bên, đâu chỉ kém một trời một vực.
Điểm thứ hai, chính là bảo tàng này, những thần khí này lấy ra một kiện, có thể khiến toàn bộ Thiên Vận đại lục trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người sẽ đến đây tranh đoạt.
Chỉ là, hiện tại, Mục Vân lại chỉ có thể lấy một ít phàm khí và huyền khí, thậm chí số lượng lấy ra còn bị thực lực bản thân hạn chế.
Hai điểm này là điểm hạn chế Tru Tiên Đồ, chỉ là, đối với Mục Vân lại là một chuyện tốt.
Lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn tài phú, đúng là có thể khiến cho hắn một bước ngàn dặm, nhưng trên võ đạo, lại có thể khiến hắn gặp họa.
Giờ này ngày này, hắn đã không phải là Tiên Vương uy vũ bất phàm ngày xưa.
Hắn chính là Mục Vân, con cháu Mục gia Bắc Vân thành.
Suy nghĩ xong những chuyện này, Mục Vân lại có phần xấu hổ.
Giờ phút này, ý thức của hắn đang dùng hình thái tồn tại trong Tru Tiên Đồ, thế nhưng, làm sao xoay người, khống chế thân thể của mình đây?
Mà hắn dường như đã dùng hết tất cả sức mạnh sinh mệnh của mình, chỉ sợ không có cơ hội sống sót.
- Chẳng lẽ ta chỉ có thể nhìn những bảo vật này, trơ mắt nhìn thi thể của mình bị người khác chôn?
Nghĩ đến đây, Mục Vân không nhịn được rùng mình một cái.
- Khẳng định có biện pháp!
Mục Vân tự hỏi.
Vốn hắn tiêu hao hết tuổi thọ của mình, vốn nên chết đi.
Nhưng Tru Tiên Đồ đã quấn ý thức hắn ở trong này, nhất định có tác dụng.
Chỉ là hắn còn chưa nghĩ ra mà thôi
- Nhất định có thể nghĩ ra!
Mục Vân ngồi ngay ngắn xuống, đau đầu suy nghĩ.
- Tru Tiên Đồ đã thu ta vào đây, khẳng định không phải chỉ muốn ta nhìn thấy bảo tàng bên trong, nhất định có đồ vật hạch tâm, ta vẫn chưa quan sát được.
Tìm ra vấn đề, Mục Vân vội vàng đứng lên.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, vẫn y như cũ không phát hiện gì.
Hai mắt của hắn nhắm lại, bắt đầu nghiêm túc cảm nhận, hắn dần dần phát hiện một ít điểm kỳ quặc.
Trong động thiên của Tru Tiên Đồ, hình như ở nơi sâu nhất, có một tấm lưới, một tấm lưới mà hắn không nhìn thấy, lại đang tồn tại rất rõ.
Tấm lưới này che phủ toàn bộ Tru Tiên Đồ, hình như là mệnh mạch của Tru Tiên Đồ.
Dần dần, Mục Vân bình tĩnh lại, bắt đầu tản ra suy nghĩ chính mình.
Mặc dù là ý thức của cơ thể, nhưng loại cảm giác này, vẫn y như cũ vô cùng đau đớn, như đang tách rời thân thể của hắn.
Mục Vân cắn răng, từng giờ từng phút, hắn đang phân ra chính thân thể hắn.
Mồ hôi vô hình như thấm đầy thân thể hắn.
- Tìm được rồi!
Đột nhiên, trong tích tắc, một âm thanh réo vang lan tràn ở trong cơ thể hắn.
Loại lan tràn này, là ở trong thân thể của hắn, mà không phải trên ý thức cơ thể.
- Thì ra là thế, thì ra là thế...
Đột nhiên, Mục Vân hưng phấn có phần khoa tay múa chân.
Hắn đã hiểu!
Trong Tru Tiên Đồ, những thần khí, thần dược này vẫn luôn bị một tấm lưới vô hình vây khốn lại mà không phải thứ khác.
Từng mạng lưới, phủ đầy lực lượng không tên, từ từ, xuất hiện trước mắt Mục Vân.
Từng sợi dây dài màu bạc, phủ đầy trong động thiên Tru Tiên Đồ.
Mà điểm giao nhau cuối cùng của những sợi dây này chính là những thần khí, thần đan, thần dược kia ở trong này.
Phát hiện này khiến Mục Vân vô cùng mừng rỡ.
Hắn vừa rồi phân ra thân thể của mình, trong lúc vô hình, khiến cho thân thể của hắn dính chặt với mạng lưới trong Tru Tiên Đồ.
Cũng có thể nói, những khống chế này, đều đã dung hợp với thân thể hắn thành một thể.
Mặc dù hiện tại hắn vẫn y như cũ không cách nào khống chế, nhưng từ nơi sâu nhất, lại có một tia cảm giác quen thuộc.
- Quả nhiên Tru Tiên Đồ là bảo bối vô cùng cường đại!
Mục Vân nhìn Tru Tiên Đồ, tán thưởng không thôi.
- Hiện tại, nên đi ra ngoài rồi.
Hiểu được những điều này, ý thức của cơ thể hắn cuối cùng đã có thể trở về trong bản thể.
Chỉ là, mặc dù như thế, thế nhưng Mục Vân biết, tuổi thọ của hắn, vẫn y như cũ vẫn không còn bao nhiêu.
Mà sau đó hắn phải làm, chính là tăng lên tu vi.
Võ giả cảnh giới Nhục Thể thập trọng, bình thường chỉ có thể sống đến một trăm tuổi, không chống đỡ được sự già nua của thời gian, hóa thành mục nát.
Mà Linh Huyệt cảnh thập trọng, dùng linh huyệt nuôi cơ thể, tuổi thọ tăng lên gấp bội, cũng chỉ có thể sống đến hai trăm tuổi.
Về phần Thông Thần cảnh ít nhất có đến năm trăm năm tuổi thọ.
Hiện tại, hắn dường như đã dùng hết trăm năm tuổi thọ của chính mình, chỉ sợ chỉ có thể sống còn chưa đến nửa năm.
Cho nên, hắn nhất định phải nắm chặt thời gian đột phá lên Linh Huyệt cảnh, sống thêm mấy năm, mới sẽ không vừa mới sống lại từ trong cái chết, lập tức ngã xuống bởi vì hết tuổi thọ.
- Tiểu thư, gia hỏa này đều đã chết rồi, thân thể của hắn thật lạnh!
- Nói nhảm, ta không nhìn ra được sao?
Tiêu Doãn Nhi bĩu môi nói:
- Không nghĩ tới vị hôn phu Tiêu Doãn Nhi ta, thế mà còn chưa đính hôn, đã chết. Ai...
- Ai nói ta chết?
Đang lúc hai người kia nói chuyện, một giọng ôn hòa, đột nhiên quanh quẩn trong phòng.
- Ai?
- Là ai?
Hai chủ tớ Tiêu Doãn Nhi nghe được âm thanh kia, trong nháy mắt các nàng đã bị dọa sợ.
Trong gian phòng, chỉ có ba người bọn họ, nhưng Mục Vân chết rồi, vậy câu nói này là ai nói?
- Tự nhiên là ta, vị hôn phu của cô!
Mục Vân đột nhiên đứng dậy, cười nhìn hai người.
Hai người này thật đúng là thú vị…
- Quỷ!
Một tiếng la lên, hai thân ảnh trong nháy mắt đã chạy ra khỏi phòng, cũng không dám lại dừng lại trong chốc lát.
- Quỷ...?
Mục Vân cười khổ lắc đầu, bắt đầu nhìn thân thể của mình.
Lần nữa trở về cảm giác, thật tốt.
Chỉ là, chuyện hôm nay, mặc dù vì Diệu Thiến đại sư và Mục Thanh Vũ xuất hiện, mà xảy ra sự thay đổi, nhưng Tần Mộng Dao vẫn bị mang đi.
Hiện tại, Mục Vân không thể xác định, tông chủ Thánh Đan tông kia bắt Tần Mộng Dao, đến cùng là muốn bồi dưỡng nàng, hay muốn đào ra thần phách trong cơ thể nàng cho hắn dùng.
- Giết ta? Ta sẽ hoàn trả gấp mười, Thánh Vũ Dịch, Bắc Nhất Vấn Thiên!
Mục Vân siết chặt nắm đấm, sắc mặt hắn âm trầm đáng sợ.
Tần Mộng Dao có thể nói là nữ nhân đầu tiên hắn thích sau khi sống lại, cũng là nữ nhân đầu tiên muốn bảo vệ hắn.
Vô luận như thế nào, hắn tuyệt đối không cho phép những người khác tổn thương nàng.
Chỉ là, hiện tại, thực lực của hắn thực sự quá yếu...
Một tiếng cọt kẹt vang lên, Mục Vân rơi vào im lặng, nhìn cánh cửa bị đẩy ra.
Một thân ảnh chậm rãi đi đến.
Mục Thanh Vũ!
Không thể không nói, Mục Thanh Vũ nhìn không hề giống một người cầm lái đại gia tộc.
Một chính là nó có thể tản xuất ra thần lực, mà thần lực cho dù là ở Ngàn Vạn Đại Thế Giới, cũng cơ hồ chưa từng xuất hiện.
Hai chính là bảo tàng cuồn cuộn mênh mông, vô số bảo bối như thế, đủ loại kiểu dáng, Mục Vân không chút nghi ngờ, dù ở toàn bộ Ngàn Vạn Đại Thế Giới cộng lại, cũng ít hơn so với nơi này.
Chỉ là, mặc dù hai tác dụng này nghe rất động lòng người, nhưng lại không thể vẹn toàn.
Điểm thứ nhất, thần lực xuất hiện, như một quy củ tồn tại, trước đó Mục Vân đột phá, chỉ có chân nguyên chảy ra, mà cũng không phải thần lực. Khác biệt giữa hai bên, đâu chỉ kém một trời một vực.
Điểm thứ hai, chính là bảo tàng này, những thần khí này lấy ra một kiện, có thể khiến toàn bộ Thiên Vận đại lục trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người sẽ đến đây tranh đoạt.
Chỉ là, hiện tại, Mục Vân lại chỉ có thể lấy một ít phàm khí và huyền khí, thậm chí số lượng lấy ra còn bị thực lực bản thân hạn chế.
Hai điểm này là điểm hạn chế Tru Tiên Đồ, chỉ là, đối với Mục Vân lại là một chuyện tốt.
Lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn tài phú, đúng là có thể khiến cho hắn một bước ngàn dặm, nhưng trên võ đạo, lại có thể khiến hắn gặp họa.
Giờ này ngày này, hắn đã không phải là Tiên Vương uy vũ bất phàm ngày xưa.
Hắn chính là Mục Vân, con cháu Mục gia Bắc Vân thành.
Suy nghĩ xong những chuyện này, Mục Vân lại có phần xấu hổ.
Giờ phút này, ý thức của hắn đang dùng hình thái tồn tại trong Tru Tiên Đồ, thế nhưng, làm sao xoay người, khống chế thân thể của mình đây?
Mà hắn dường như đã dùng hết tất cả sức mạnh sinh mệnh của mình, chỉ sợ không có cơ hội sống sót.
- Chẳng lẽ ta chỉ có thể nhìn những bảo vật này, trơ mắt nhìn thi thể của mình bị người khác chôn?
Nghĩ đến đây, Mục Vân không nhịn được rùng mình một cái.
- Khẳng định có biện pháp!
Mục Vân tự hỏi.
Vốn hắn tiêu hao hết tuổi thọ của mình, vốn nên chết đi.
Nhưng Tru Tiên Đồ đã quấn ý thức hắn ở trong này, nhất định có tác dụng.
Chỉ là hắn còn chưa nghĩ ra mà thôi
- Nhất định có thể nghĩ ra!
Mục Vân ngồi ngay ngắn xuống, đau đầu suy nghĩ.
- Tru Tiên Đồ đã thu ta vào đây, khẳng định không phải chỉ muốn ta nhìn thấy bảo tàng bên trong, nhất định có đồ vật hạch tâm, ta vẫn chưa quan sát được.
Tìm ra vấn đề, Mục Vân vội vàng đứng lên.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, vẫn y như cũ không phát hiện gì.
Hai mắt của hắn nhắm lại, bắt đầu nghiêm túc cảm nhận, hắn dần dần phát hiện một ít điểm kỳ quặc.
Trong động thiên của Tru Tiên Đồ, hình như ở nơi sâu nhất, có một tấm lưới, một tấm lưới mà hắn không nhìn thấy, lại đang tồn tại rất rõ.
Tấm lưới này che phủ toàn bộ Tru Tiên Đồ, hình như là mệnh mạch của Tru Tiên Đồ.
Dần dần, Mục Vân bình tĩnh lại, bắt đầu tản ra suy nghĩ chính mình.
Mặc dù là ý thức của cơ thể, nhưng loại cảm giác này, vẫn y như cũ vô cùng đau đớn, như đang tách rời thân thể của hắn.
Mục Vân cắn răng, từng giờ từng phút, hắn đang phân ra chính thân thể hắn.
Mồ hôi vô hình như thấm đầy thân thể hắn.
- Tìm được rồi!
Đột nhiên, trong tích tắc, một âm thanh réo vang lan tràn ở trong cơ thể hắn.
Loại lan tràn này, là ở trong thân thể của hắn, mà không phải trên ý thức cơ thể.
- Thì ra là thế, thì ra là thế...
Đột nhiên, Mục Vân hưng phấn có phần khoa tay múa chân.
Hắn đã hiểu!
Trong Tru Tiên Đồ, những thần khí, thần dược này vẫn luôn bị một tấm lưới vô hình vây khốn lại mà không phải thứ khác.
Từng mạng lưới, phủ đầy lực lượng không tên, từ từ, xuất hiện trước mắt Mục Vân.
Từng sợi dây dài màu bạc, phủ đầy trong động thiên Tru Tiên Đồ.
Mà điểm giao nhau cuối cùng của những sợi dây này chính là những thần khí, thần đan, thần dược kia ở trong này.
Phát hiện này khiến Mục Vân vô cùng mừng rỡ.
Hắn vừa rồi phân ra thân thể của mình, trong lúc vô hình, khiến cho thân thể của hắn dính chặt với mạng lưới trong Tru Tiên Đồ.
Cũng có thể nói, những khống chế này, đều đã dung hợp với thân thể hắn thành một thể.
Mặc dù hiện tại hắn vẫn y như cũ không cách nào khống chế, nhưng từ nơi sâu nhất, lại có một tia cảm giác quen thuộc.
- Quả nhiên Tru Tiên Đồ là bảo bối vô cùng cường đại!
Mục Vân nhìn Tru Tiên Đồ, tán thưởng không thôi.
- Hiện tại, nên đi ra ngoài rồi.
Hiểu được những điều này, ý thức của cơ thể hắn cuối cùng đã có thể trở về trong bản thể.
Chỉ là, mặc dù như thế, thế nhưng Mục Vân biết, tuổi thọ của hắn, vẫn y như cũ vẫn không còn bao nhiêu.
Mà sau đó hắn phải làm, chính là tăng lên tu vi.
Võ giả cảnh giới Nhục Thể thập trọng, bình thường chỉ có thể sống đến một trăm tuổi, không chống đỡ được sự già nua của thời gian, hóa thành mục nát.
Mà Linh Huyệt cảnh thập trọng, dùng linh huyệt nuôi cơ thể, tuổi thọ tăng lên gấp bội, cũng chỉ có thể sống đến hai trăm tuổi.
Về phần Thông Thần cảnh ít nhất có đến năm trăm năm tuổi thọ.
Hiện tại, hắn dường như đã dùng hết trăm năm tuổi thọ của chính mình, chỉ sợ chỉ có thể sống còn chưa đến nửa năm.
Cho nên, hắn nhất định phải nắm chặt thời gian đột phá lên Linh Huyệt cảnh, sống thêm mấy năm, mới sẽ không vừa mới sống lại từ trong cái chết, lập tức ngã xuống bởi vì hết tuổi thọ.
- Tiểu thư, gia hỏa này đều đã chết rồi, thân thể của hắn thật lạnh!
- Nói nhảm, ta không nhìn ra được sao?
Tiêu Doãn Nhi bĩu môi nói:
- Không nghĩ tới vị hôn phu Tiêu Doãn Nhi ta, thế mà còn chưa đính hôn, đã chết. Ai...
- Ai nói ta chết?
Đang lúc hai người kia nói chuyện, một giọng ôn hòa, đột nhiên quanh quẩn trong phòng.
- Ai?
- Là ai?
Hai chủ tớ Tiêu Doãn Nhi nghe được âm thanh kia, trong nháy mắt các nàng đã bị dọa sợ.
Trong gian phòng, chỉ có ba người bọn họ, nhưng Mục Vân chết rồi, vậy câu nói này là ai nói?
- Tự nhiên là ta, vị hôn phu của cô!
Mục Vân đột nhiên đứng dậy, cười nhìn hai người.
Hai người này thật đúng là thú vị…
- Quỷ!
Một tiếng la lên, hai thân ảnh trong nháy mắt đã chạy ra khỏi phòng, cũng không dám lại dừng lại trong chốc lát.
- Quỷ...?
Mục Vân cười khổ lắc đầu, bắt đầu nhìn thân thể của mình.
Lần nữa trở về cảm giác, thật tốt.
Chỉ là, chuyện hôm nay, mặc dù vì Diệu Thiến đại sư và Mục Thanh Vũ xuất hiện, mà xảy ra sự thay đổi, nhưng Tần Mộng Dao vẫn bị mang đi.
Hiện tại, Mục Vân không thể xác định, tông chủ Thánh Đan tông kia bắt Tần Mộng Dao, đến cùng là muốn bồi dưỡng nàng, hay muốn đào ra thần phách trong cơ thể nàng cho hắn dùng.
- Giết ta? Ta sẽ hoàn trả gấp mười, Thánh Vũ Dịch, Bắc Nhất Vấn Thiên!
Mục Vân siết chặt nắm đấm, sắc mặt hắn âm trầm đáng sợ.
Tần Mộng Dao có thể nói là nữ nhân đầu tiên hắn thích sau khi sống lại, cũng là nữ nhân đầu tiên muốn bảo vệ hắn.
Vô luận như thế nào, hắn tuyệt đối không cho phép những người khác tổn thương nàng.
Chỉ là, hiện tại, thực lực của hắn thực sự quá yếu...
Một tiếng cọt kẹt vang lên, Mục Vân rơi vào im lặng, nhìn cánh cửa bị đẩy ra.
Một thân ảnh chậm rãi đi đến.
Mục Thanh Vũ!
Không thể không nói, Mục Thanh Vũ nhìn không hề giống một người cầm lái đại gia tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.