Vô Thượng Thần Đế

Chương 167: Mời Chào (2)

Oa Ngưu Cuồng Bôn

09/12/2021

- Ngươi lại rất có dã tâm, cũng không sợ bị ăn no bể bụng.

- Cố gắng mới có thể sống mãi!

Mục Vân cười ha ha một tiếng nói:

- Chống đỡ, vị trí thiếu tộc trưởng Mục gia, ta cũng không cần.

- Vậy ngươi nói một chút, điều kiện của ngươi đi!

- Sảng khoái.

Mục Vân vỗ tay một cái, nói:

- Người như ngươi, huyết mạch bị tước đoạt, trong cơ thể không có một đường kinh mạch nào, có thể nói là một phế nhân, thế nhưng ngươi có thể từng nghĩ tới, vì sao ngươi có thể sống sót?

- Hửm?

Nghe được lời này của Mục Vân, trong nháy mắt, Lâm Hiền Ngọc chấn kinh.

Đúng, mặc dù kinh mạch là điều kiện tiên quyết để võ giả tu luyện, nhưng cũng là điều cần thiết để một người sống sót.

Không có kinh mạch, hắn làm sao chống nổi mấy năm này!

Vấn đề này nhìn như đơn giản, nhiều năm như vậy, vì sao chưa hề có người để ý tới?

- Được rồi, không nói trước những chuyện này, trước tiên ta nói một chút điều kiện của ta.

Nhìn thấy Lâm Hiền Ngọc ngu ngơ, Mục Vân lại lần nữa nói:

- Ta có thể để ngươi bên trong thời gian một tháng bước vào đến Linh Huyệt cảnh, trong thời gian ba năm bước vào Thông Thần cảnh, trong vòng mười năm, xông phá Thông Thần cảnh! Mà ngươi... Chỉ cần đồng ý ta một điều kiện!

- Điều kiện gì?

- Đơn giản, làm hộ vệ của ta, cận vệ, thời gian ba năm là đủ.

Hộ vệ? Thời gian ba năm?

Chỉ đơn giản như vậy?

- Ngươi không cần nghĩ, chỉ đơn giản như vậy!

Mục Vân lại lần nữa nói:

- Mà lại, ngươi chỉ phụ trách bảo vệ ta, ta sẽ không bắt ngươi làm chuyện ngươi không muốn làm, nói cách khác, chuyện ta để ngươi làm đều là ngươi nguyện ý làm thì làm, không nguyện ý thì thôi!

- Cái này...

Lâm Hiền Ngọc lần nữa sững sờ.



Cái này còn gọi cận vệ?

Trong Nam Vân thành, con cháu gia tộc cường đại đều sẽ có hộ vệ võ giả đi theo, những hộ vệ kia, nhất định phải bảo vệ an toàn của chủ tử mình.

Nếu như có ai phản loạn chủ tử của mình, kết quả nhất định chết càng khó chịu hơn.

Thế nhưng yêu cầu này của Mục Vân...

- Tốt, ta đáp ứng ngươi!

Lâm Hiền Ngọc nhìn trên mặt Mục Vân hiện lên nụ cười nhàn nhạt, vô cùng trấn định, mở miệng nói.

- Được, đã như vậy, ta trước hết nói một chút vấn đề trong thân thể ngươi!

Mục Vân lần nữa rót một chén rượu, bắt đầu giải thích

- Võ giả, tự tập chân nguyên trời đất rèn luyện bản thân, Nhục Thể thập trọng, là dùng chân nguyên luyện thể, tôi luyện cơ thể, mà Linh Huyệt cảnh thập trọng, thì dùng chân nguyên mở huyệt khiếu, nói cho cùng, cũng là tăng cường sức bền bỉ của thân thể võ giả.

- Võ giả Thông Thần cảnh, tu luyện hồn lực, không chỉ có cơ thể cường hãn, linh hồn lực cũng rất bá đạo, bay lên trời độn xuống đất, không gì không làm được, đây mới có thể xem là võ giả chân chính đăng đường nhập thất.

- Thông Thần thập trọng mới là đăng đường nhập thất?

Lâm Hiền Ngọc nghe Mục Vân nói mấy lời nói hươu nói vượn, sắc mặt hắn dần dần ngưng trọng.

Nói cho cùng, hắn chỉ là con cháu của một gia tộc ở Nam Vân thành, đối với kiến thức Mục gia, căn bản hoàn toàn không biết gì cả.

Mục Vân nhìn thấy Lâm Hiền Ngọc ngồi ngốc ra, ho khan một cái, nói:

- Ách, không biết rõ sao? Vậy ngươi coi như ta đang nói nhảm đi, nhưng tiếp theo những chuyện này, ngươi phải nhớ lấy.

- Kinh mạch chỉ là nền của thân thể võ giả, chân chính mà nói, xương mới là căn cơ của thân thể võ giả, mà mạch chính là căn cứ vào mức độ đầy đặn để bàn, huyết nhục thì xem như bổ khuyết tăng lên cảnh giới, ba thứ thiếu một thứ cũng không được.

- Nhưng kinh mạch ngươi mất đi thời gian đã gần sáu năm, lại còn sống thật tốt, cũng không phải trong cơ thể ngươi không có kinh mạch, mà là... Ngươi đã hình thành làm một đầu kinh mạch, một đầu kinh mạch hoàn toàn khác với võ giả tầm thường.

Cái gì!

Lâm Hiền Ngọc nghe được lời của Mục Vân, trong lòng hắn chấn động như sóng cả cuồn cuộn.

Hắn đã có một đầu kinh mạch khác?

- Nhưng đầu kinh mạch này của ngươi, nói đúng ra, cũng không thể xem như kinh mạch chân chính, nhưng chỉ cần trải qua thời gian dài tu luyện, có thể hình thành một đầu kinh mạch chân chính lợi hại gấp trăm lần kinh mạch đã có từ lúc sinh ra.

Điều này sao có thể?

Nghe được lời của Mục Vân, ngay cả Thanh Trĩ với Thanh Sương cũng trợn mắt hốc mồm.

Lâm Hiền Ngọc có thể sống sót đã là kỳ tích, còn có thể tu luyện ra một đầu kinh mạch đặc thù?

- Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta cũng không phải con khỉ khổng lồ!

Mục Vân nhếch miệng, bất đắc dĩ, nói tiếp:



- Nói như vậy, ta hỏi ngươi, hiện nay, ngươi có phải mỗi ngày đều sẽ cảm thấy toàn thân bị đau đớn một đoạn thời gian, đoạn thời gian kia, ngươi hận không thể chết, cho nên mới mượn rượu giải sầu, đồng thời cũng là tê liệt chính mình, từ sau khi huyết mạch ngươi mất đi, chính là vẫn luôn như thế.

- Làm sao ngươi biết?

Chuyện này ngay cả phụ mẫu của hắn đều không biết, làm sao Mục Vân lại biết được.

Phải biết, từ trước đến nay hắn tự có ngạo khí trong lòng, cho nên sau khi huyết mạch bị đoạt, vẫn luôn chịu đựng tất cả đau đớn với sự chế giễu.

Mỗi ngày vào thời điểm buổi trưa, máu chảy trong cơ thể hắn như nhập suối phun ra, trở nên gấp rút, đoạn thời gian kia, cơ hồ đau đến không muốn sống.

Cho nên mỗi ngày, hắn dùng rượu để làm tê liệt bản thân.

Mục Vân khoát tay áo, nói tiếp:

- Chỉ là, đau đớn qua đi, ngươi sẽ cảm giác được máu chảy trong cơ thể lần nữa khôi phục lại trạng thái bình thường, thậm chí so càng thêm trôi chảy trước đó đúng không?

- Không sai!

Giờ phút này, Lâm Hiền Ngọc nhìn Mục Vân, đã không mang một tia khinh miệt, mà càng chờ mong.

Hắn chờ mong Mục Vân sẽ còn nói chuyện gì khiến hắn kinh ngạc.

Quả nhiên là thế!

Nhìn thấy Lâm Hiền Ngọc khẳng định gật đầu, trong lòng Mục Vân vui mừng.

- Vậy rất dễ làm!

Nhưng dáng vẻ bề ngoài của Mục Vân rất bình tĩnh, nói tiếp:

- Vũ trụ rộng lớn, mênh mông, nơi chúng ta ở chỉ là một phần của lục địa, như hạt bụi nhỏ mà thôi, chuyện thần kỳ, ngươi không biết nhiều lắm.

- Đã từng, có một vị đại năng giống như ngươi, vì bị kẻ thù truy sát, bị kẻ thù trêu đùa, tước đoạt Thần Mạch thân thể, từ đó hắn biến thành một tên phế nhân, nhưng trong lòng người này có nghị lực rất lớn, không những không chết, còn che giấu, tự mình khai sáng ra một bộ pháp quyết tu luyện, bản thân hắn tự luyện ra kinh mạch, mạnh hơn gấp trăm lần so trước đó, sau đó thực lực của hắn một bước lên trời, giết kẻ thù, lấy lại kinh mạch, cuối cùng thành một vị cường giả giữa trời đất!

Lâm Hiền Ngọc nghe được lời Mục Vân, đã thật sự chấn kinh.

Huyết mạch bị đoạt, tự sáng tạo huyết mạch!

- Môn công pháp kia, tên là Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết, công pháp như thế, không chỉ có thể khôi phục kinh mạch, mà tu luyện càng thêm tinh thâm, lực lượng huyết mạch càng thêm cường đại, thậm chí đến cuối cùng, có thể so với huyết mạch thần thú.

Mục Vân cười một tiếng nói:

- Vừa lúc, ta có nó!

Lâm Hiền Ngọc nhìn thấy nụ cười trên mặt Mục Vân có phần tà mị, hắn cắn răng.

Từ sau khi hắn biến thành phế vật, mọi việc đều thay đổi, hắn từng cảm nhận được tình thương của phụ thân, tình huynh đệ, hóa thành hư không, hắn chỉ là một phế vật mặc người chế giễu mà thôi.

Hôm nay, một cơ hội đặt ở trước mặt mình, hắn không thể không động lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thượng Thần Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook