Chương 161: Muốn Chết Phải Không?
Oa Ngưu Cuồng Bôn
09/12/2021
- Ừm!
Mục Vân nghe được Mạc Vấn mang theo men say giới thiệu, nhẹ gật đầu.
Hắn đồng ý tiến vào Thất Hiền học viện, nhìn như hắn tùy ý phụ họa, kỳ thật không phải vậy.
Hắn mới tới Nam Vân thành, nắm vị trí thiếu tộc trưởng Mục gia, không đủ để để hắn đặt chân.
Mà lại, việc hắn muốn làm, không chỉ là rời khỏi sự khống chế của Mục Thanh Vũ, còn muốn hiểu rõ tình huống của Thánh Đan tông.
Thời gian ba năm, đủ.
Dù sao Nam Vân Đế Quốc cũng là một đại đế quốc, Nam Vân thành là quốc đô Nam Vân Đế Quốc, Thánh Đan tông lại có xây dựng Thánh Đan các ở Nam Vân thành, quy mô với tin tức, hơn xa Thánh Đan các ở Bắc Vân thành.
Mà Mục Vân dự định, chính là triệt để đánh sập Thánh Đan các mà Thánh Đan tông thiết trí ở chỗ này.
Thất Hiền học viện, thế lực rắc rối phức tạp, đúng là nơi tốt hắn có thể ra tay.
Cơm nước no nê, Mục Vân muốn đi tiểu, đi ra phòng bao.
Thiên Chi các là tầng thứ ba ở tửu lâu, mà vị trí của Mục Vân chính là tầng thứ ba, giờ phút này, trong từng phòng đều đầy ngập khách, chỉ là hiệu quả cách âm làm rất tốt, Mục Vân đi trên hành lang dài dằng dặc, hoàn toàn không có âm thanh.
Trong chốc lát, một cảm giác nguy cơ, càn quét toàn thân Mục Vân.
Bành bành...
Sau một khắc, từng tiếng vang bành vang lên, trong hành lang, vách tường trong một căn phòng đột nhiên nổ tung, bốn đạo thân ảnh, tay cầm chủy thủ, trực chỉ Mục Vân.
- Phá Vân Kiếm trận!
Bốn tiếng quát khẽ đồng thời truyền ra từ trong miệng bốn người, bốn cây chủy thủ như bốn chuôi kiếm ngắn, trực tiếp đâm về phía điểm yếu hại của Mục Vân.
- Hừ!
Từ khi tiến vào hành lang, Mục Vân đã cảm giác được sát cơ, khi bốn người kia xuất hiện trong nháy mắt, hắn đã trực tiếp lui lại.
Một chiêu thất bại, bốn người không chút do dự, lại lần nữa ra tay.
Bốn người toàn bộ là cảnh giới Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, động tác ra tay nhất trí, rất hiển nhiên, là đã trải qua huấn luyện cường hóa.
Bốn người này, liên thủ lại, đánh giết một võ giả Linh Huyệt cảnh lục trọng, dễ như trở bàn tay.
- Giết!
Tiếng quát khẽ vang lên, bốn đạo thân ảnh đều khống chế ngăn cản bất kỳ một góc chết nào Mục Vân có thể ẩn núp, khiến hắn căn bản không có cách tránh né.
Hắn thấy không cách nào tránh né, lại một bước tiến lên, âm thanh sấm sét trầm thấp, trong lúc ra tay, mặt ngoài thân thể hắn chậm rãi hội tụ một đạo sức mạnh lôi điện màu xanh nhạt.
Đinh đinh...
Bàn tay với chủy thủ va vào nhau, phát ra tiếng vang đinh đinh, bước chân của Mục Vân lui lại, hai cánh tay của hắn đã xuất hiện bốn đạo vết máu.
Phải biết, thân thể của hắn dã trải qua tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết, đã đạt đến mức độ khủng bố, dù là phàm khí cực phẩm, cũng không có cách nào tổn thương hắn.
- Tiêu diệt từng bộ phận!
Nương tựa theo thân thể cường hãn, Mục Vân trực tiếp xem nhẹ ba người trong đó, thân thể hắn chuyển hướng bên trái, về phía một người điên cuồng tấn công tới.
Người kia cũng không nghĩ tới, dưới bực tình huống này, Mục Vân còn dám phản kích, trở tay một kiếm đâm ra, trực tiếp đâm tới vị trí trái tim Mục Vân.
Thổi phù một tiếng vang lên, Mục Vân chạy như bay, thân thể hắn lệch ra, toàn bộ chủy thủ kia chui vào đến trong lồng ngực của hắn, chỉ là cũng không phải vị trí trái tim, mà chệch hướng mấy phần.
Hiển nhiên tên thích khách kia không nghĩ tới Mục Vân lại lựa chọn loại phương thức này liều mạng với mình, hắn rõ ràng xuất hiện tia bối rối.
Chỉ là dáng vẻ bối rối này đã đủ khiến hắn mất mạng.
Thời khắc mấu chốt, lực lượng lôi điện bên ngoài thân Mục Vân lóng lánh nhàn nhạt tia sáng xanh, điện nhận xoẹt một tiếng vang lên.
Không chút do dự, bên trong não hải của Mục Vân, linh hồn lực của hắn tụ lại lớn chừng hạt đậu, phát uy ra.
Linh hồn lực kia biến thành một tia dây nhỏ, trực tiếp lao về phía người mặc đồ đen trước mắt.
Trong chớp mắt, người áo đen kia chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, mất đi tất cả tri giác.
Mục Vân đấm ra một quyền, trực tiếp đánh vào ngực hắn.
Bịch một tiếng, tiếng vang trầm thấp lên, trên thân tên mặc đồ đen, rõ ràng mặc một bộ huyền khí phòng ngự.
Nếu không, một chưởng này đủ để hắn mất mạng.
Tất cả chỉ diễn ra ở trong điện quang hỏa thạch.
Mà cùng lúc đó, công kích của ba người khác cũng đã đến.
Nhưng trước mắt, Mục Vân đã không thể phòng bị.
Bốn tên sát thủ cảnh giới Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, có chuẩn bị mà đến, mà trong tay hắn lại không có một kiện huyền khí vừa tay.
Phốc phốc phốc phốc...
Ba thanh chủy thủ xuyên thẳng phần bụng, đùi, sau lưng Mục Vân, máu tươi bắn ra bốn phía
Chỉ là, ba thanh huyền khí kia cắm vào trong cơ thể Mục Vân, ba tên thích khách lại kinh ngạc phát hiện, bọn hắn căn bản không có cách nào rút ra.
Lực lượng lôi điện có sức hấp thụ rất mạnh đối với thần binh, ngoài thân Mục Vân tràn ngập lôi điện chi lực, vận chuyển lôi điện, hít chặt ba thanh chủy thủ kia bám vào bên ngoài thân.
- Muốn giết ta, nhất định phải một kích mất mạng, chủ nhân của các ngươi, không có nói cho các ngươi biết sao?
Mục Vân khẽ quát một tiếng, bàn tay vừa nhấc lên, giữa lòng bàn tay hắn, xuất hiện lôi ấn.
Oanh...
Âm thanh nổ vang truyền ra, ba thân ảnh bị đánh văng ra trong nháy mắt, khóe miệng bọn hắn bắn ra một tia tiên huyết.
- Thiếu chủ!
Đột nhiên, tiếng kinh hô vang lên, Thanh Trĩ, Thanh Sương, hai người lập tức chạy đến.
Lúc đầu, bên ngoài xảy ra đánh nhau, bọn hắn tuyệt không để ý, dù sao cũng là ở Thiên Chi các.
Chỉ là nhìn thấy Mục Vân một đi không trở lại, nghe được tiếng đánh nhau, bọn hắn lúc này mới ra xem xét.
Không nghĩ tới, lại có người to gan ám sát thiếu chủ nhà mình ở Thiên Chi các.
Quả nhiên là lớn mật!
- Để lại người sống!
Mục Vân nhìn thấy Thanh Trĩ, Thanh Sương ra tay, hắn lạnh giọng quát.
Cùng lúc đó, Tiêu Doãn Nhi cũng một đường chạy nhanh đến, đi sát đằng sau, còn có Mạc đại sư.
- Mục lão đệ!
Nhìn thấy trên thân Mục Vân cắm bốn cây chủy thủ các nơi, trong lòng Mạc Vấn dâng lên lửa giận.
Đây là hắn mở tiệc chiêu đãi Mục Vân, còn chọn ở Thiên Chi các, lại có thể có người ám sát Mục Vân, còn kém chút thành công.
- Hôm nay, bốn người các ngươi, ai cũng đừng nghĩ chạy thoát!
Khi Mạc lão đang nói chuyện, khí thế toàn thân hắn tăng vọt, nhìn qua, hoàn toàn khác biệt với lão đầu có hơi điên khùng lúc trước.
Nhìn thấy hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương với Mạc Vấn, giờ phút này, bốn tên sát thủ nhìn vào ánh mắt nhau, răng khẽ cắn, bịch bịch, nháy mắt ngã xuống đất, miệng phun ra máu đen.
Bốn người này đúng là không chút do dự nuốt độc tự sát.
Nhìn bốn người tự sát, trong lòng Mục Vân sợ hãi.
Có thể huấn luyện ra sát thủ tinh tế như thế, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, thế lực như thế, không cao hơn mười ngón tay.
Sẽ là ai?
Bá bá bá...
Bốn người nuốt độc tự sát, từng đạo tiếng xé gió lên, trong chớp mắt, hành lang đã tụ tập mười mấy người.
Mười mấy người kia toàn bộ mặc áo bào bạc, cảnh giới đều trên Linh Huyệt cảnh tứ trọng, nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt lộ ra ngạc nhiên.
- Lại có người to gan hành thích ở Thiên Chi các, muốn chết phải không?
Mục Vân nghe được Mạc Vấn mang theo men say giới thiệu, nhẹ gật đầu.
Hắn đồng ý tiến vào Thất Hiền học viện, nhìn như hắn tùy ý phụ họa, kỳ thật không phải vậy.
Hắn mới tới Nam Vân thành, nắm vị trí thiếu tộc trưởng Mục gia, không đủ để để hắn đặt chân.
Mà lại, việc hắn muốn làm, không chỉ là rời khỏi sự khống chế của Mục Thanh Vũ, còn muốn hiểu rõ tình huống của Thánh Đan tông.
Thời gian ba năm, đủ.
Dù sao Nam Vân Đế Quốc cũng là một đại đế quốc, Nam Vân thành là quốc đô Nam Vân Đế Quốc, Thánh Đan tông lại có xây dựng Thánh Đan các ở Nam Vân thành, quy mô với tin tức, hơn xa Thánh Đan các ở Bắc Vân thành.
Mà Mục Vân dự định, chính là triệt để đánh sập Thánh Đan các mà Thánh Đan tông thiết trí ở chỗ này.
Thất Hiền học viện, thế lực rắc rối phức tạp, đúng là nơi tốt hắn có thể ra tay.
Cơm nước no nê, Mục Vân muốn đi tiểu, đi ra phòng bao.
Thiên Chi các là tầng thứ ba ở tửu lâu, mà vị trí của Mục Vân chính là tầng thứ ba, giờ phút này, trong từng phòng đều đầy ngập khách, chỉ là hiệu quả cách âm làm rất tốt, Mục Vân đi trên hành lang dài dằng dặc, hoàn toàn không có âm thanh.
Trong chốc lát, một cảm giác nguy cơ, càn quét toàn thân Mục Vân.
Bành bành...
Sau một khắc, từng tiếng vang bành vang lên, trong hành lang, vách tường trong một căn phòng đột nhiên nổ tung, bốn đạo thân ảnh, tay cầm chủy thủ, trực chỉ Mục Vân.
- Phá Vân Kiếm trận!
Bốn tiếng quát khẽ đồng thời truyền ra từ trong miệng bốn người, bốn cây chủy thủ như bốn chuôi kiếm ngắn, trực tiếp đâm về phía điểm yếu hại của Mục Vân.
- Hừ!
Từ khi tiến vào hành lang, Mục Vân đã cảm giác được sát cơ, khi bốn người kia xuất hiện trong nháy mắt, hắn đã trực tiếp lui lại.
Một chiêu thất bại, bốn người không chút do dự, lại lần nữa ra tay.
Bốn người toàn bộ là cảnh giới Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, động tác ra tay nhất trí, rất hiển nhiên, là đã trải qua huấn luyện cường hóa.
Bốn người này, liên thủ lại, đánh giết một võ giả Linh Huyệt cảnh lục trọng, dễ như trở bàn tay.
- Giết!
Tiếng quát khẽ vang lên, bốn đạo thân ảnh đều khống chế ngăn cản bất kỳ một góc chết nào Mục Vân có thể ẩn núp, khiến hắn căn bản không có cách tránh né.
Hắn thấy không cách nào tránh né, lại một bước tiến lên, âm thanh sấm sét trầm thấp, trong lúc ra tay, mặt ngoài thân thể hắn chậm rãi hội tụ một đạo sức mạnh lôi điện màu xanh nhạt.
Đinh đinh...
Bàn tay với chủy thủ va vào nhau, phát ra tiếng vang đinh đinh, bước chân của Mục Vân lui lại, hai cánh tay của hắn đã xuất hiện bốn đạo vết máu.
Phải biết, thân thể của hắn dã trải qua tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết, đã đạt đến mức độ khủng bố, dù là phàm khí cực phẩm, cũng không có cách nào tổn thương hắn.
- Tiêu diệt từng bộ phận!
Nương tựa theo thân thể cường hãn, Mục Vân trực tiếp xem nhẹ ba người trong đó, thân thể hắn chuyển hướng bên trái, về phía một người điên cuồng tấn công tới.
Người kia cũng không nghĩ tới, dưới bực tình huống này, Mục Vân còn dám phản kích, trở tay một kiếm đâm ra, trực tiếp đâm tới vị trí trái tim Mục Vân.
Thổi phù một tiếng vang lên, Mục Vân chạy như bay, thân thể hắn lệch ra, toàn bộ chủy thủ kia chui vào đến trong lồng ngực của hắn, chỉ là cũng không phải vị trí trái tim, mà chệch hướng mấy phần.
Hiển nhiên tên thích khách kia không nghĩ tới Mục Vân lại lựa chọn loại phương thức này liều mạng với mình, hắn rõ ràng xuất hiện tia bối rối.
Chỉ là dáng vẻ bối rối này đã đủ khiến hắn mất mạng.
Thời khắc mấu chốt, lực lượng lôi điện bên ngoài thân Mục Vân lóng lánh nhàn nhạt tia sáng xanh, điện nhận xoẹt một tiếng vang lên.
Không chút do dự, bên trong não hải của Mục Vân, linh hồn lực của hắn tụ lại lớn chừng hạt đậu, phát uy ra.
Linh hồn lực kia biến thành một tia dây nhỏ, trực tiếp lao về phía người mặc đồ đen trước mắt.
Trong chớp mắt, người áo đen kia chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, mất đi tất cả tri giác.
Mục Vân đấm ra một quyền, trực tiếp đánh vào ngực hắn.
Bịch một tiếng, tiếng vang trầm thấp lên, trên thân tên mặc đồ đen, rõ ràng mặc một bộ huyền khí phòng ngự.
Nếu không, một chưởng này đủ để hắn mất mạng.
Tất cả chỉ diễn ra ở trong điện quang hỏa thạch.
Mà cùng lúc đó, công kích của ba người khác cũng đã đến.
Nhưng trước mắt, Mục Vân đã không thể phòng bị.
Bốn tên sát thủ cảnh giới Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, có chuẩn bị mà đến, mà trong tay hắn lại không có một kiện huyền khí vừa tay.
Phốc phốc phốc phốc...
Ba thanh chủy thủ xuyên thẳng phần bụng, đùi, sau lưng Mục Vân, máu tươi bắn ra bốn phía
Chỉ là, ba thanh huyền khí kia cắm vào trong cơ thể Mục Vân, ba tên thích khách lại kinh ngạc phát hiện, bọn hắn căn bản không có cách nào rút ra.
Lực lượng lôi điện có sức hấp thụ rất mạnh đối với thần binh, ngoài thân Mục Vân tràn ngập lôi điện chi lực, vận chuyển lôi điện, hít chặt ba thanh chủy thủ kia bám vào bên ngoài thân.
- Muốn giết ta, nhất định phải một kích mất mạng, chủ nhân của các ngươi, không có nói cho các ngươi biết sao?
Mục Vân khẽ quát một tiếng, bàn tay vừa nhấc lên, giữa lòng bàn tay hắn, xuất hiện lôi ấn.
Oanh...
Âm thanh nổ vang truyền ra, ba thân ảnh bị đánh văng ra trong nháy mắt, khóe miệng bọn hắn bắn ra một tia tiên huyết.
- Thiếu chủ!
Đột nhiên, tiếng kinh hô vang lên, Thanh Trĩ, Thanh Sương, hai người lập tức chạy đến.
Lúc đầu, bên ngoài xảy ra đánh nhau, bọn hắn tuyệt không để ý, dù sao cũng là ở Thiên Chi các.
Chỉ là nhìn thấy Mục Vân một đi không trở lại, nghe được tiếng đánh nhau, bọn hắn lúc này mới ra xem xét.
Không nghĩ tới, lại có người to gan ám sát thiếu chủ nhà mình ở Thiên Chi các.
Quả nhiên là lớn mật!
- Để lại người sống!
Mục Vân nhìn thấy Thanh Trĩ, Thanh Sương ra tay, hắn lạnh giọng quát.
Cùng lúc đó, Tiêu Doãn Nhi cũng một đường chạy nhanh đến, đi sát đằng sau, còn có Mạc đại sư.
- Mục lão đệ!
Nhìn thấy trên thân Mục Vân cắm bốn cây chủy thủ các nơi, trong lòng Mạc Vấn dâng lên lửa giận.
Đây là hắn mở tiệc chiêu đãi Mục Vân, còn chọn ở Thiên Chi các, lại có thể có người ám sát Mục Vân, còn kém chút thành công.
- Hôm nay, bốn người các ngươi, ai cũng đừng nghĩ chạy thoát!
Khi Mạc lão đang nói chuyện, khí thế toàn thân hắn tăng vọt, nhìn qua, hoàn toàn khác biệt với lão đầu có hơi điên khùng lúc trước.
Nhìn thấy hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương với Mạc Vấn, giờ phút này, bốn tên sát thủ nhìn vào ánh mắt nhau, răng khẽ cắn, bịch bịch, nháy mắt ngã xuống đất, miệng phun ra máu đen.
Bốn người này đúng là không chút do dự nuốt độc tự sát.
Nhìn bốn người tự sát, trong lòng Mục Vân sợ hãi.
Có thể huấn luyện ra sát thủ tinh tế như thế, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, thế lực như thế, không cao hơn mười ngón tay.
Sẽ là ai?
Bá bá bá...
Bốn người nuốt độc tự sát, từng đạo tiếng xé gió lên, trong chớp mắt, hành lang đã tụ tập mười mấy người.
Mười mấy người kia toàn bộ mặc áo bào bạc, cảnh giới đều trên Linh Huyệt cảnh tứ trọng, nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt lộ ra ngạc nhiên.
- Lại có người to gan hành thích ở Thiên Chi các, muốn chết phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.