Chương 97: Thần Kỳ
Oa Ngưu Cuồng Bôn
28/11/2021
Kẹt kẹt...
Ngay giờ phút này, cửa phòng đóng chặt đột nhiên bị mở ra.
Diệu Thiến đại sư thở ra một hơi, đi ra.
Theo sát phía sau là hai người Mục Sơn và Mục Vũ, hông eo trường đao.
Mà cuối cùng, một bóng người ngạo nghễ đứng ở trong phòng.
Mục Lâm Thần!
Thời khắc này, toàn thân trên dưới Mục Lâm Thần, trong lúc mơ hồ bộc phát ra một khí tức hoàn toàn khác ngày xưa.
Mà thần sắc thanh bạch trên mặt hắn, giờ phút này đã hoàn toàn biến mất không thấy, thay vào đó là một loại thần sắc hồng nhuận khỏe mạnh.
- Thế nào... Có thể!
Nhìn thấy Mục Lâm Thần giống như chưa từng trúng độc đứng ở cửa vào phòng nhỏ, Mục Phong Nguyên há to miệng, sắc mặt hãi nhiên.
Hắn không phải không tin đan dược Diệu Thiến đại sư luyện chế.
Chỉ là cho dù đan dược tam phẩm thì cũng không thể nào trong nháy mắt chữa một võ giả trúng độc trọng chứng hấp hối, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Hơn nữa còn là lông tóc không thương, thậm chí tiến thêm một bước.
Mục Vân để Diệu Thiến đại sư luyện chế đến cùng thần đan diệu dược gì!
- Tộc... Trưởng...
Nhìn thấy Mục Lâm Thần còn cường hãn hơn trước đó, hai người Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh thi lễ một cái, hậm hực hô.
- Hừ!
Mục Lâm Thần hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão đoạn thời gian gần đây hao tâm tổn trí! Người đâu, mời hai vị trưởng lão mời xuống dưới, nghỉ ngơi thật tốt!
- Tộc trưởng!
- Tộc trưởng!
- Thế nào? Chẳng lẽ bây giờ lời nói của tộc trưởng này, hai vị trưởng lão cũng không nghe sao?
Nhìn thấy đại trưởng lão, nhị trưởng lão biến sắc, Mục Lâm Thần thấp giọng quát nói, trong lòng bàn tay hội tụ chân nguyên.
- Không dám!
Ánh mắt âm độc liếc nhìn mắt Mục Vân, hai vị trưởng lão được Mục Càn Khôn, Mục Càn Vân dẫn đầu, rời khỏi tiểu viện.
- Nghĩa phụ!
- Xú tiểu tử ngươi, đến cùng tốn bao nhiêu linh thạch mới mời được Diệu Thiến đại sư đến giải độc cho ta?
Đi vào bên cạnh Mục Vân, Mục Lâm Thần thấp giọng mắng:
- Nhưng chớ bán luôn Mục gia chúng ta!
- Nào có...
Mục Vân nhếch miệng:
- Diệu Thiến đại sư chính là quan tâm thân thể của phụ thân, cho nên ngay lập tức đi vào Mục gia luyện đan giải độc cho phụ thân, không thu chút nào!
- Đúng không, Diệu Thiến đại sư?
- Đúng, đúng!
Diệu Thiến ha ha cười nói:
- Ngày sau nếu có cơ hội, lão phu sẽ nguyện ý luyện đan cho Mục Vân đạo sư!
A?
Nhìn thấy Diệu Thiến đại sư tràn đầy tự đắc, Mục Lâm Thần càng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
- Mục đạo sư, chuyện làm đã làm xong, vậy ta sẽ đi trước!
Diệu Thiến không kịp chờ đợi nói.
Trước đó, hắn còn hoài nghi Mục Vân luyện chế viên đan dược này có tác dụng hay không, nhưng bây giờ, tận mắt chứng kiến đến dược hiệu của Tố Tâm Đan, hiện tại hắn phải nghiên cứu đan phương thật tốt, cùng với lúc hắn luyện đan, Mục Vân giảng thuật chi tiết mỗi một trình tự.
Hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, mỗi một bước nhìn như có phần không giống với thủ pháp luyện đan trên Thiên Vận đại lục, thế nhưng lại cao minh hơn so với thủ đoạn luyện đan trên Thiên Vân đại lục không ít.
Nhưng trong đó có một chút lại tồn tại tì vết, làm cho hắn từ đầu đến cuối không hiểu.
Diệu Thiến vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, những tì vết kia là Mục Vân cố ý gây nên.
Nếu như hắn biểu hiện quá mức nghịch thiên, tuyệt đối sẽ gây nên Diệu Thiến đại sư chú ý.
Mà sau lưng Diệu Thiến đại sư lại chính là Thánh Đan tông, tông môn có địa vị còn cao hơn toàn bộ Đại Tần đế quốc không chỉ gấp mười lần.
Nếu gây nên Thánh Đan tông chú ý, cũng không phải một chuyện tốt!
- Nghĩa phụ, ngài bệnh nặng mới khỏi, hay là nghỉ ngơi trước đi!
- Hỗn tiểu tử ngươi, ta có thể nghỉ ngơi sao?
Mục Lâm Thần cười mắng:
- Không biết ngươi đáp ứng Diệu đại sư điều kiện gì, nếu tiễn một nửa phường thị của Tần gia chúng ta, cái mạng này ta không cần cũng được!
- Ta nào dám!
Mục Vân cười khổ nói:
- Chẳng qua là làm một giao dịch với Diệu đại sư mà thôi.
- Giao dịch gì?
- Bí mật!
Mục Vân cười hắc hắc.
- Tiểu tử ngươi, hiện tại ngược lại trở nên càng ngày càng thần bí, có thể đây cũng ta lo lắng một chút, nếu như ngươi có thể giống như trước đó, ta ngược lại có thể bảo vệ ngươi, hiện tại...
- Nghĩa phụ, lời này thì không cần nói, hài nhi lớn lên, đương nhiên là hài nhi nên bảo hộ ngài, ngài yên tâm đi, ngày sau thời gian hưởng phúc còn nhiều nữa đâu!
- Tiểu tử ngươi!
Sắc mặt Mục Lâm Thần dần dần bình tĩnh trở lại, thở dài nói:
- Lần này, không ngờ Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh lại có thể cả gan làm loạn như thế, xem ra đã là lúc quyết định!
Nhìn thấy thần sắc của nghĩa phụ, Mục Vân hơi sững sờ.
Đại trưởng lão, nhị trưởng lão liên thủ đối phó nghĩa phụ, hắn là có trách nhiệm nhất định, thế nhưng cho dù hắn không huỷ bỏ hai người Mục Lang, Mục Khoảnh, đến cuối cùng nghĩa phụ cao tuổi, dưới gối không con thì đại trưởng lão, nhị trưởng lão sẽ vẫn nhịn không được xuất thủ.
Hắn chỉ là bức bách hai người sớm lộ ra dã tâm.
Vừa dứt lời, Mục Lâm Thần bước chân đi ra khỏi tiểu viện.
Tộc trưởng đã không còn đáng ngại, hắn hiện tại nhất định phải cung cấp cho Mục gia một liều thuốc an thần, để Mục gia an định lại, mới có thể giải quyết triệt để hai khối u ác tính Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh!
- Xem ra, điều tra Phong Lĩnh động cần đẩy về sau một chút thời gian!
Hiện nay, chỉ sợ trong Mục gia đã lòng người bàng hoàng, lúc này, hắn nhất định phải đứng ở bên cạnh nghĩa phụ, trợ giúp hắn.
Mà đột phá bát trọng, cũng nên cần củng cố cảnh giới của mình một chút.
Hạ quyết tâm, Mục Vân lần nữa trở lại trong tiểu viện trước kia của mình.
Những ngày này, một ít chuyện xảy ra quá nhanh, hắn thiếu thời gian để thể nghiệm trải nghiệm sống lại một đời.
Trước kia, hắn đã từng vung cánh tay hô lên một tiếng, vạn giới run rẩy.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ là một tiểu tiểu đạo sư của Bắc Vân thành, tại Nam Vân Đế Quốc, phía trên Thiên Vận đại lục cũng không tính là cái gì!
Đề thăng cảnh giới mới là quan trọng nhất!
Chỉ là lần đề thăng cảnh giới này, Tru Tiên Đồ không mở ra, cũng không có đan dược, luyện khí, võ kỹ xuất hiện trong não hải của Mục Vân, ngược lại để Mục Vân hơi kinh ngạc.
- Xem ra, muốn mở ra Tru Tiên Đồ, không chỉ là dựa vào đề thăng cảnh giới, còn có biện pháp khác!
Hạ quyết tâm, Mục Vân ngồi khoanh chân ở trên giường, bắt đầu tu luyện.
Cho dù kiếp trước hắn là Tiên Vương, thế nhưng một thế này, mỗi một bước tu luyện, hắn đều phải vững vàng, như thế thì mới có thể đảm bảo trong tương lai hắn đi được càng xa!
Đông đông đông...
Ngay giờ phút này, một tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
- Mục Sơn, có chuyện gì không?
Bởi vì thủ đoạn của đại trưởng lão và nhị trưởng lão, Mục Lâm Thần không yên lòng, cho nên lưu hai người Mục Sơn, Mục Vũ lại bên cạnh Mục Vân.
- Thiếu tộc trưởng, tình huống không ổn, đại trưởng lão và nhị trưởng lão chạy!
- Chạy rồi? Chạy đi đâu?
- Điêu gia!
Gương mặt Mục Sơn lộ vẻ khó xử nói:
- Đại trưởng lão và nhị trưởng lão biết chuyện bại lộ, mang theo tử đệ nhà mình, toàn bộ đầu nhập Điêu gia.
Bởi vì Điêu Á Đông mất hết mặt mũi tại Bắc Vân học viện, cho nên Điêu gia cực lực tiếp nhận hai người bọn họ, hiện tại, Đông phường thị thuộc về Mục gia chúng ta, có gần bốn thành luyện đan sư và luyện khí sư rời khỏi, đi theo bọn người đại trưởng lão đầu nhập Điêu gia, trong phường thị hỗn loạn tưng bừng!
Ngay giờ phút này, cửa phòng đóng chặt đột nhiên bị mở ra.
Diệu Thiến đại sư thở ra một hơi, đi ra.
Theo sát phía sau là hai người Mục Sơn và Mục Vũ, hông eo trường đao.
Mà cuối cùng, một bóng người ngạo nghễ đứng ở trong phòng.
Mục Lâm Thần!
Thời khắc này, toàn thân trên dưới Mục Lâm Thần, trong lúc mơ hồ bộc phát ra một khí tức hoàn toàn khác ngày xưa.
Mà thần sắc thanh bạch trên mặt hắn, giờ phút này đã hoàn toàn biến mất không thấy, thay vào đó là một loại thần sắc hồng nhuận khỏe mạnh.
- Thế nào... Có thể!
Nhìn thấy Mục Lâm Thần giống như chưa từng trúng độc đứng ở cửa vào phòng nhỏ, Mục Phong Nguyên há to miệng, sắc mặt hãi nhiên.
Hắn không phải không tin đan dược Diệu Thiến đại sư luyện chế.
Chỉ là cho dù đan dược tam phẩm thì cũng không thể nào trong nháy mắt chữa một võ giả trúng độc trọng chứng hấp hối, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Hơn nữa còn là lông tóc không thương, thậm chí tiến thêm một bước.
Mục Vân để Diệu Thiến đại sư luyện chế đến cùng thần đan diệu dược gì!
- Tộc... Trưởng...
Nhìn thấy Mục Lâm Thần còn cường hãn hơn trước đó, hai người Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh thi lễ một cái, hậm hực hô.
- Hừ!
Mục Lâm Thần hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão đoạn thời gian gần đây hao tâm tổn trí! Người đâu, mời hai vị trưởng lão mời xuống dưới, nghỉ ngơi thật tốt!
- Tộc trưởng!
- Tộc trưởng!
- Thế nào? Chẳng lẽ bây giờ lời nói của tộc trưởng này, hai vị trưởng lão cũng không nghe sao?
Nhìn thấy đại trưởng lão, nhị trưởng lão biến sắc, Mục Lâm Thần thấp giọng quát nói, trong lòng bàn tay hội tụ chân nguyên.
- Không dám!
Ánh mắt âm độc liếc nhìn mắt Mục Vân, hai vị trưởng lão được Mục Càn Khôn, Mục Càn Vân dẫn đầu, rời khỏi tiểu viện.
- Nghĩa phụ!
- Xú tiểu tử ngươi, đến cùng tốn bao nhiêu linh thạch mới mời được Diệu Thiến đại sư đến giải độc cho ta?
Đi vào bên cạnh Mục Vân, Mục Lâm Thần thấp giọng mắng:
- Nhưng chớ bán luôn Mục gia chúng ta!
- Nào có...
Mục Vân nhếch miệng:
- Diệu Thiến đại sư chính là quan tâm thân thể của phụ thân, cho nên ngay lập tức đi vào Mục gia luyện đan giải độc cho phụ thân, không thu chút nào!
- Đúng không, Diệu Thiến đại sư?
- Đúng, đúng!
Diệu Thiến ha ha cười nói:
- Ngày sau nếu có cơ hội, lão phu sẽ nguyện ý luyện đan cho Mục Vân đạo sư!
A?
Nhìn thấy Diệu Thiến đại sư tràn đầy tự đắc, Mục Lâm Thần càng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
- Mục đạo sư, chuyện làm đã làm xong, vậy ta sẽ đi trước!
Diệu Thiến không kịp chờ đợi nói.
Trước đó, hắn còn hoài nghi Mục Vân luyện chế viên đan dược này có tác dụng hay không, nhưng bây giờ, tận mắt chứng kiến đến dược hiệu của Tố Tâm Đan, hiện tại hắn phải nghiên cứu đan phương thật tốt, cùng với lúc hắn luyện đan, Mục Vân giảng thuật chi tiết mỗi một trình tự.
Hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, mỗi một bước nhìn như có phần không giống với thủ pháp luyện đan trên Thiên Vận đại lục, thế nhưng lại cao minh hơn so với thủ đoạn luyện đan trên Thiên Vân đại lục không ít.
Nhưng trong đó có một chút lại tồn tại tì vết, làm cho hắn từ đầu đến cuối không hiểu.
Diệu Thiến vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, những tì vết kia là Mục Vân cố ý gây nên.
Nếu như hắn biểu hiện quá mức nghịch thiên, tuyệt đối sẽ gây nên Diệu Thiến đại sư chú ý.
Mà sau lưng Diệu Thiến đại sư lại chính là Thánh Đan tông, tông môn có địa vị còn cao hơn toàn bộ Đại Tần đế quốc không chỉ gấp mười lần.
Nếu gây nên Thánh Đan tông chú ý, cũng không phải một chuyện tốt!
- Nghĩa phụ, ngài bệnh nặng mới khỏi, hay là nghỉ ngơi trước đi!
- Hỗn tiểu tử ngươi, ta có thể nghỉ ngơi sao?
Mục Lâm Thần cười mắng:
- Không biết ngươi đáp ứng Diệu đại sư điều kiện gì, nếu tiễn một nửa phường thị của Tần gia chúng ta, cái mạng này ta không cần cũng được!
- Ta nào dám!
Mục Vân cười khổ nói:
- Chẳng qua là làm một giao dịch với Diệu đại sư mà thôi.
- Giao dịch gì?
- Bí mật!
Mục Vân cười hắc hắc.
- Tiểu tử ngươi, hiện tại ngược lại trở nên càng ngày càng thần bí, có thể đây cũng ta lo lắng một chút, nếu như ngươi có thể giống như trước đó, ta ngược lại có thể bảo vệ ngươi, hiện tại...
- Nghĩa phụ, lời này thì không cần nói, hài nhi lớn lên, đương nhiên là hài nhi nên bảo hộ ngài, ngài yên tâm đi, ngày sau thời gian hưởng phúc còn nhiều nữa đâu!
- Tiểu tử ngươi!
Sắc mặt Mục Lâm Thần dần dần bình tĩnh trở lại, thở dài nói:
- Lần này, không ngờ Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh lại có thể cả gan làm loạn như thế, xem ra đã là lúc quyết định!
Nhìn thấy thần sắc của nghĩa phụ, Mục Vân hơi sững sờ.
Đại trưởng lão, nhị trưởng lão liên thủ đối phó nghĩa phụ, hắn là có trách nhiệm nhất định, thế nhưng cho dù hắn không huỷ bỏ hai người Mục Lang, Mục Khoảnh, đến cuối cùng nghĩa phụ cao tuổi, dưới gối không con thì đại trưởng lão, nhị trưởng lão sẽ vẫn nhịn không được xuất thủ.
Hắn chỉ là bức bách hai người sớm lộ ra dã tâm.
Vừa dứt lời, Mục Lâm Thần bước chân đi ra khỏi tiểu viện.
Tộc trưởng đã không còn đáng ngại, hắn hiện tại nhất định phải cung cấp cho Mục gia một liều thuốc an thần, để Mục gia an định lại, mới có thể giải quyết triệt để hai khối u ác tính Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh!
- Xem ra, điều tra Phong Lĩnh động cần đẩy về sau một chút thời gian!
Hiện nay, chỉ sợ trong Mục gia đã lòng người bàng hoàng, lúc này, hắn nhất định phải đứng ở bên cạnh nghĩa phụ, trợ giúp hắn.
Mà đột phá bát trọng, cũng nên cần củng cố cảnh giới của mình một chút.
Hạ quyết tâm, Mục Vân lần nữa trở lại trong tiểu viện trước kia của mình.
Những ngày này, một ít chuyện xảy ra quá nhanh, hắn thiếu thời gian để thể nghiệm trải nghiệm sống lại một đời.
Trước kia, hắn đã từng vung cánh tay hô lên một tiếng, vạn giới run rẩy.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ là một tiểu tiểu đạo sư của Bắc Vân thành, tại Nam Vân Đế Quốc, phía trên Thiên Vận đại lục cũng không tính là cái gì!
Đề thăng cảnh giới mới là quan trọng nhất!
Chỉ là lần đề thăng cảnh giới này, Tru Tiên Đồ không mở ra, cũng không có đan dược, luyện khí, võ kỹ xuất hiện trong não hải của Mục Vân, ngược lại để Mục Vân hơi kinh ngạc.
- Xem ra, muốn mở ra Tru Tiên Đồ, không chỉ là dựa vào đề thăng cảnh giới, còn có biện pháp khác!
Hạ quyết tâm, Mục Vân ngồi khoanh chân ở trên giường, bắt đầu tu luyện.
Cho dù kiếp trước hắn là Tiên Vương, thế nhưng một thế này, mỗi một bước tu luyện, hắn đều phải vững vàng, như thế thì mới có thể đảm bảo trong tương lai hắn đi được càng xa!
Đông đông đông...
Ngay giờ phút này, một tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
- Mục Sơn, có chuyện gì không?
Bởi vì thủ đoạn của đại trưởng lão và nhị trưởng lão, Mục Lâm Thần không yên lòng, cho nên lưu hai người Mục Sơn, Mục Vũ lại bên cạnh Mục Vân.
- Thiếu tộc trưởng, tình huống không ổn, đại trưởng lão và nhị trưởng lão chạy!
- Chạy rồi? Chạy đi đâu?
- Điêu gia!
Gương mặt Mục Sơn lộ vẻ khó xử nói:
- Đại trưởng lão và nhị trưởng lão biết chuyện bại lộ, mang theo tử đệ nhà mình, toàn bộ đầu nhập Điêu gia.
Bởi vì Điêu Á Đông mất hết mặt mũi tại Bắc Vân học viện, cho nên Điêu gia cực lực tiếp nhận hai người bọn họ, hiện tại, Đông phường thị thuộc về Mục gia chúng ta, có gần bốn thành luyện đan sư và luyện khí sư rời khỏi, đi theo bọn người đại trưởng lão đầu nhập Điêu gia, trong phường thị hỗn loạn tưng bừng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.