Chương 76: Giúp Lam Hinh luyện đan
Long bất bại
06/07/2022
Vạn Thiên Hựu không chú ý quá nhiều như Vân Phi Dương, nói thẳng: “Tôi đồng ý cả hai tay hai chân việc Trịnh đại sư trở thành cốc chủ, chỉ là mong Trịnh đại sư có thể cho bọn tôi tiếp tục ở đây phục vụ cuộc sống hàng ngày của cậu”.
Vân Phi Dương nghe Vạn Thiên Hựu nói thế, mặc dù trong lòng tức giận vì Vạn Thiên Hựu không tin mình nhưng cũng không nói gì.
Trịnh Sở nhìn vẻ mặt phức tạp của Vân Phi Dương và Vạn Thiên Hựu rồi nói: “Các ông có thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ ban đầu”.
Nghe thế thì Vân Phi Dương khá mừng rỡ, nhỏ giọng nói: “Ý của cậu là tôi vẫn có thể làm cốc chủ sao?”
Trịnh Sở gật đầu: “Phải, mọi chuyện vẫn như trước đây nhưng các ông phải thường xuyên cung cấp cho tôi những dược thảo cao cấp, đưa đến nơi tôi sống bây giờ”.
Vân Phi Dương cảm thấy vui mừng khi nghe được Trịnh Sở nói thế.
Ông ta cứ tưởng sau khi Trịnh Sở lấy được Vạn Thảo Cốc thì mình sẽ chết, kết cục tốt nhất là bị phế gân mạch, đuổi ra khỏi Vạn Thảo Cốc.
Nhưng không ngờ còn có thể tiếp tục làm cốc chủ, hưởng thụ nhân sinh.
Vân Phi Dương lập tức quỳ xuống trước mặt Trịnh Sở nói: “Cung nghênh Trịnh cốc chủ”.
Các đệ tử ở bên dưới đại điện nghe Vân Phi Dương gọi Trịnh Sở là cốc chủ, sao họ còn dám làm loạn được, đồng thanh gọi: “Cung nghênh cốc chủ…”
Trịnh Sở nghe tiếng gọi của đệ tử của Vạn Thảo Cốc thì xua tay tỏ ý ra hiệu cho bọn họ mau đi làm việc của mình đi.
Anh vốn chỉ muốn cướp sạch dược thảo của Vạn Thảo Cốc mà thôi.
Chuyện xảy ra sau đó lại làm anh thay đổi ý định.
Suy cho cùng thì cướp sạch một lần không phải là kế sách lâu dài, chỉ có khi chiếm được Vạn Thảo Cốc về cho riêng mình mới có thể có được nguồn cung cấp dược thảo dồi dào và liên tục để mình luyện đan.
Sau khi các đệ tử đều đi hết, Trịnh Sở đến trước mặt Tạ Thừa, Tạ Tiểu Mẫn, Lam Hinh.
Anh bình tĩnh nói: “Đợi họ đóng gói dược thảo tôi cần xong thì có thể đi rồi”.
Lúc này Tạ Thừa nhìn Trịnh Sở, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi.
Ông ta không hiểu rốt cuộc Trịnh Sở dựa vào gì mà có thể khiến cốc chủ Vạn Thảo Cốc sợ hãi đến mức đó.
Đây là tông sư trăm năm rồi, nằm trên bảng xếp hạng tông sư Hoa Hạ đã lâu.
Dù là Tạ Bá Ngọc cũng không có tư cách có tên trong bảng xếp hạng tông sư Hoa Hạ nữa là.
Từ nhỏ Tạ Tiểu Mẫn đã thích kẻ mạnh, hôm nay được nhìn thấy một mặt mạnh mẽ của Trịnh Sở, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác yêu mến anh.
Cô ta cười nói: “Không sao, chúng tôi cũng không vội”.
Lam Hinh nhìn Trịnh Sở, nhỏ giọng nói: “Trịnh đại sư, có thể cho tôi viên đan dược đó không?”
Bây giờ cô ấy có hơi sợ hãi khi nhìn thấy Trịnh Sở.
Trước đó không biết thực lực và thân phận của Trịnh Sở nên không có cảm giác sợ hay hoảng gì, bây giờ đã biết Trịnh Sở mạnh như thế và không biết thế lực đằng sau lớn mạnh thế nào nên càng cảm thấy sợ hãi.
Trịnh Sở nghe Lam Hinh nói vậy cũng biết cô ấy sợ mình: “Nếu tôi đã đồng ý với cô, dĩ nhiên sẽ cho cô”.
Nói rồi anh phất tay, Vạn Thiên Hựu vui vẻ đi đến trước mặt Trịnh Sở, nịnh nọt như chó mừng chủ, ân cần hỏi: “Cốc chủ có gì dặn dò?”
Trịnh Sở nhìn Lam Hinh hỏi: “Cô cần đan dược gì?”
“Tâm huyết hoàn!”, Lam Hinh nhỏ giọng nói.
Cô biết tâm huyết hoàn cũng thuộc loại đan dược hiếm có ở Vạn Thảo Cốc, những người quyền quý bình thường nào có tư cách có được nó.
Nghe thế, Trịnh Sở nhìn Vạn Thiên Hựu nói: “Đi lấy một viên tâm huyết hoàn cho cô ấy”.
Vạn Thiên Hựu nghe đến ba chữ Tâm huyết hoàn thì sắc mặt trở nên khó coi, cố nặn ra nụ cười nói: “Cốc chủ, hiện giờ Tâm huyết hoàn đã dùng hết rồi, lô mới thì phải đợi tháng sau mới luyện chế ra”.
Lam Hinh nghe Vạn Thiên Hựu nói thế khẽ nhíu mày: “E là bà tôi không đợi được đến tháng sau mất”.
Trịnh Sở bình tĩnh nói: “Nếu tôi đã đồng ý cho cô đan dược thì chắc chắn sẽ cho cô”.
Nói rồi anh ra lệnh: “Đi lấy dược liệu của tâm huyết hoàn đến đây cho tôi”.
Vạn Thiên Hựu rất muốn nói dược liệu luyện chế tâm huyết hoàn quý hiếm, cậu không biết luyện chế, lãng phí sẽ rất đáng tiếc.
Nhưng cuối cùng ông ta cũng không có can đảm nói ra câu đó, ngoan ngoãn chạy vào trong kho lấy dược liệu cho Trịnh Sở.
Lam Hinh cảm thấy quái lạ nhìn Trịnh Sở nói: “Anh còn biết luyện chế đan dược?”
Cô ấy không tin anh cho lắm, người có thể luyện chế đan dược đều đã khoảng tầm bảy, tám mươi tuổi, mỗi người đều được gọi là đại sư đan dược.
Trịnh Sở rất có thiên phú về võ thuật, lẽ nào cũng có thiên phú về luyện đan sao?
Trịnh Sở nhìn Lam Hinh cười nói: “Biết một chút”.
Khi còn ở thế giới tu tiên Trịnh Sở được nhiều tu tiên giả gọi là Đan Đế.
Chỉ cần có dược liệu, chắc chắn có thể luyện chế ra đan dược có chất lượng cực kỳ tốt.
Với những đan dược đã được luyện chế ra, dù giá cả đắt đỏ đến mấy, chúng vẫn được rất nhiều tu tiên giả tranh nhau mua. Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
Lam Hinh nhìn dáng vẻ tự tin có thừa của Trịnh Sở, mừng rỡ nói: “Cảm ơn Trịnh đại sư”.
Không lâu sau, Vạn Thiên Hựu cầm một hộp gỗ đỏ đi về phía Trịnh Sở.
“Cốc chủ, dược liệu đến rồi!”, Vạn Thiên Hựu nhỏ giọng nói rồi đưa hộp gỗ màu đỏ đến trước mặt Trịnh Sở.
Trịnh Sở nhận lấy hộp gỗ màu đỏ nói: “Mọi người đợi ở đây một lát, tôi đi vào phòng luyện đan một chút”.
Nói rồi anh nhìn Vạn Thiên Hựu nói: “Tôi không dặn dò gì thì không ai được phép bước vào, nếu không, chết!”.
Vạn Thiên Hựu nghe đến chữ “chết”, sau lưng đã toát ra hơi lạnh, nghiêm túc nói: “Đảm bảo sẽ không có ai vào trong làm phiền cốc chủ luyện đan”.
Trịnh Sở cầm dược liệu đi vào phòng luyện đan của Vạn Thảo Cốc.
Trong phòng luyện đan của Vạn Thảo Cốc có hàng chục lò đan bằng đồng xanh cao đến hai mét.
Bên dưới những lò đan này là gỗ đặc chế đang cháy đun nóng lò luyện đan đến mức đỏ rực.
Trịnh Sở đi đến trước một lò luyện đan, tay phải giơ lên, nắp lò đan bay sang một bên.
Anh lấy hết dược thảo trong lò đan ném sang một bên để tránh việc luyện chế thất bại vì dư thừa dược liệu.
Vân Phi Dương nghe Vạn Thiên Hựu nói thế, mặc dù trong lòng tức giận vì Vạn Thiên Hựu không tin mình nhưng cũng không nói gì.
Trịnh Sở nhìn vẻ mặt phức tạp của Vân Phi Dương và Vạn Thiên Hựu rồi nói: “Các ông có thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ ban đầu”.
Nghe thế thì Vân Phi Dương khá mừng rỡ, nhỏ giọng nói: “Ý của cậu là tôi vẫn có thể làm cốc chủ sao?”
Trịnh Sở gật đầu: “Phải, mọi chuyện vẫn như trước đây nhưng các ông phải thường xuyên cung cấp cho tôi những dược thảo cao cấp, đưa đến nơi tôi sống bây giờ”.
Vân Phi Dương cảm thấy vui mừng khi nghe được Trịnh Sở nói thế.
Ông ta cứ tưởng sau khi Trịnh Sở lấy được Vạn Thảo Cốc thì mình sẽ chết, kết cục tốt nhất là bị phế gân mạch, đuổi ra khỏi Vạn Thảo Cốc.
Nhưng không ngờ còn có thể tiếp tục làm cốc chủ, hưởng thụ nhân sinh.
Vân Phi Dương lập tức quỳ xuống trước mặt Trịnh Sở nói: “Cung nghênh Trịnh cốc chủ”.
Các đệ tử ở bên dưới đại điện nghe Vân Phi Dương gọi Trịnh Sở là cốc chủ, sao họ còn dám làm loạn được, đồng thanh gọi: “Cung nghênh cốc chủ…”
Trịnh Sở nghe tiếng gọi của đệ tử của Vạn Thảo Cốc thì xua tay tỏ ý ra hiệu cho bọn họ mau đi làm việc của mình đi.
Anh vốn chỉ muốn cướp sạch dược thảo của Vạn Thảo Cốc mà thôi.
Chuyện xảy ra sau đó lại làm anh thay đổi ý định.
Suy cho cùng thì cướp sạch một lần không phải là kế sách lâu dài, chỉ có khi chiếm được Vạn Thảo Cốc về cho riêng mình mới có thể có được nguồn cung cấp dược thảo dồi dào và liên tục để mình luyện đan.
Sau khi các đệ tử đều đi hết, Trịnh Sở đến trước mặt Tạ Thừa, Tạ Tiểu Mẫn, Lam Hinh.
Anh bình tĩnh nói: “Đợi họ đóng gói dược thảo tôi cần xong thì có thể đi rồi”.
Lúc này Tạ Thừa nhìn Trịnh Sở, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi.
Ông ta không hiểu rốt cuộc Trịnh Sở dựa vào gì mà có thể khiến cốc chủ Vạn Thảo Cốc sợ hãi đến mức đó.
Đây là tông sư trăm năm rồi, nằm trên bảng xếp hạng tông sư Hoa Hạ đã lâu.
Dù là Tạ Bá Ngọc cũng không có tư cách có tên trong bảng xếp hạng tông sư Hoa Hạ nữa là.
Từ nhỏ Tạ Tiểu Mẫn đã thích kẻ mạnh, hôm nay được nhìn thấy một mặt mạnh mẽ của Trịnh Sở, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác yêu mến anh.
Cô ta cười nói: “Không sao, chúng tôi cũng không vội”.
Lam Hinh nhìn Trịnh Sở, nhỏ giọng nói: “Trịnh đại sư, có thể cho tôi viên đan dược đó không?”
Bây giờ cô ấy có hơi sợ hãi khi nhìn thấy Trịnh Sở.
Trước đó không biết thực lực và thân phận của Trịnh Sở nên không có cảm giác sợ hay hoảng gì, bây giờ đã biết Trịnh Sở mạnh như thế và không biết thế lực đằng sau lớn mạnh thế nào nên càng cảm thấy sợ hãi.
Trịnh Sở nghe Lam Hinh nói vậy cũng biết cô ấy sợ mình: “Nếu tôi đã đồng ý với cô, dĩ nhiên sẽ cho cô”.
Nói rồi anh phất tay, Vạn Thiên Hựu vui vẻ đi đến trước mặt Trịnh Sở, nịnh nọt như chó mừng chủ, ân cần hỏi: “Cốc chủ có gì dặn dò?”
Trịnh Sở nhìn Lam Hinh hỏi: “Cô cần đan dược gì?”
“Tâm huyết hoàn!”, Lam Hinh nhỏ giọng nói.
Cô biết tâm huyết hoàn cũng thuộc loại đan dược hiếm có ở Vạn Thảo Cốc, những người quyền quý bình thường nào có tư cách có được nó.
Nghe thế, Trịnh Sở nhìn Vạn Thiên Hựu nói: “Đi lấy một viên tâm huyết hoàn cho cô ấy”.
Vạn Thiên Hựu nghe đến ba chữ Tâm huyết hoàn thì sắc mặt trở nên khó coi, cố nặn ra nụ cười nói: “Cốc chủ, hiện giờ Tâm huyết hoàn đã dùng hết rồi, lô mới thì phải đợi tháng sau mới luyện chế ra”.
Lam Hinh nghe Vạn Thiên Hựu nói thế khẽ nhíu mày: “E là bà tôi không đợi được đến tháng sau mất”.
Trịnh Sở bình tĩnh nói: “Nếu tôi đã đồng ý cho cô đan dược thì chắc chắn sẽ cho cô”.
Nói rồi anh ra lệnh: “Đi lấy dược liệu của tâm huyết hoàn đến đây cho tôi”.
Vạn Thiên Hựu rất muốn nói dược liệu luyện chế tâm huyết hoàn quý hiếm, cậu không biết luyện chế, lãng phí sẽ rất đáng tiếc.
Nhưng cuối cùng ông ta cũng không có can đảm nói ra câu đó, ngoan ngoãn chạy vào trong kho lấy dược liệu cho Trịnh Sở.
Lam Hinh cảm thấy quái lạ nhìn Trịnh Sở nói: “Anh còn biết luyện chế đan dược?”
Cô ấy không tin anh cho lắm, người có thể luyện chế đan dược đều đã khoảng tầm bảy, tám mươi tuổi, mỗi người đều được gọi là đại sư đan dược.
Trịnh Sở rất có thiên phú về võ thuật, lẽ nào cũng có thiên phú về luyện đan sao?
Trịnh Sở nhìn Lam Hinh cười nói: “Biết một chút”.
Khi còn ở thế giới tu tiên Trịnh Sở được nhiều tu tiên giả gọi là Đan Đế.
Chỉ cần có dược liệu, chắc chắn có thể luyện chế ra đan dược có chất lượng cực kỳ tốt.
Với những đan dược đã được luyện chế ra, dù giá cả đắt đỏ đến mấy, chúng vẫn được rất nhiều tu tiên giả tranh nhau mua. Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
Lam Hinh nhìn dáng vẻ tự tin có thừa của Trịnh Sở, mừng rỡ nói: “Cảm ơn Trịnh đại sư”.
Không lâu sau, Vạn Thiên Hựu cầm một hộp gỗ đỏ đi về phía Trịnh Sở.
“Cốc chủ, dược liệu đến rồi!”, Vạn Thiên Hựu nhỏ giọng nói rồi đưa hộp gỗ màu đỏ đến trước mặt Trịnh Sở.
Trịnh Sở nhận lấy hộp gỗ màu đỏ nói: “Mọi người đợi ở đây một lát, tôi đi vào phòng luyện đan một chút”.
Nói rồi anh nhìn Vạn Thiên Hựu nói: “Tôi không dặn dò gì thì không ai được phép bước vào, nếu không, chết!”.
Vạn Thiên Hựu nghe đến chữ “chết”, sau lưng đã toát ra hơi lạnh, nghiêm túc nói: “Đảm bảo sẽ không có ai vào trong làm phiền cốc chủ luyện đan”.
Trịnh Sở cầm dược liệu đi vào phòng luyện đan của Vạn Thảo Cốc.
Trong phòng luyện đan của Vạn Thảo Cốc có hàng chục lò đan bằng đồng xanh cao đến hai mét.
Bên dưới những lò đan này là gỗ đặc chế đang cháy đun nóng lò luyện đan đến mức đỏ rực.
Trịnh Sở đi đến trước một lò luyện đan, tay phải giơ lên, nắp lò đan bay sang một bên.
Anh lấy hết dược thảo trong lò đan ném sang một bên để tránh việc luyện chế thất bại vì dư thừa dược liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.